Đường Duy cũng không từ chối, có lẽ từ đầu đến cuối cậu đều là người không che giấu tham vọng của mình, anh đến rồi đi lẫm liệt, trần trụi viết tất cả khao khát trên mặt, kể cả sự kiêu ngạo và khinh thường, còn có sự máu lạnh không hề thương hại đối với chúng sinh.
“Tôi có thể cho rằng hôm nay anh làm những điều này chỉ vì… công ty thôi sao?”
Tô Nhan quay mặt đi: “Còn muốn cái gì nữa không?”
“Tất cả”
VietWriter.vn
Ngay lúc đó, cô nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo hùng dũng của cậu, giống như một vị hoàng đế trẻ tuổi, đàn áp thiên hạ, trong triều phất tay áo như gió, mọi thứ trong mắt cậu đều chỉ là công cụ.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Đường Duy toét miệng cười một tiếng: “Sao thế? Có cái gì không thể? Anh muốn em, còn muốn tiền sau lưng em, thế lực sau lưng em, tập đoàn Tô thị sau lưng em, tất cả những thứ này đều tạo thành sức hút của em đối với anh. Thế nào, anh cần phải đạo đức giả nói rằng anh chỉ yêu mình em chứ không phải mấy thứ kia sao? Hay là em cảm thấy bị nói như vậy là được dỗ dành?
Không, Tô Nhan, anh không phải là một người đơn giản không có tâm cơ?
Nhịp tim Tô Nhan trong nháy mắt tăng nhanh.
“Nằm mơ sao?” Con ngươi của Đường Duy đẹp đến ngỡ ngàng, giống như đang cười nhạo sự ngu dốt và dối trá của thế gian, luôn thích mơ mộng những tình yêu trong sáng và hoàn mỹ: “Làm ơn đi Tô Nhan, dựa vào cái gì anh yêu một người lại không dính dáng đến lợi ích, nếu em là một người bình thường không có gì, yên tâm, anh không có.
nhiều thời gian rảnh rỗi để dây dưa với em lâu như vậy. Mỗi một người đều có giá trị riêng, anh sẵn sàng trả giá như thế này, chỉ vì trên cán cân này, giá trị của em là vô cùng tương xứng”
Chỉ bởi vì cô là Tô Nhan, sau lưng cô là nhà họ Tô, ba cô là Tô Kỳ tiếng tăm lừng lẫy, mẹ cô là An Mật tội ác tày trời, tất cả những điều này tạo nên quyền thế ngập trời và tội nghiệt sâu nặng sau lưng Tô Nhan, trong mắt Đường Duy, những thứ này đều có giá trị.
“Anh không có tâm trạng đó, anh cũng không trong sáng như thế”
Lúc này, Đường Duy tiến đến chỗ Tô Nhan, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô cảm thấy bản thân sắp chết trong mắt cậu, chết trong dục vọng và dã tâm kinh người của cậu.
Ngay cả đối với người mình yêu cũng nói như thế, thực tế trình bày toàn bộ bản thân trần trụi ra trước mặt, ngay cả một tia mơ tưởng cũng không cho phép người khác có, tự mình đánh vỡ cái nhìn thần thánh của người khác đối với mình — “Ai bảo dáng dấp em đẹp mắt, hết lần này tới lần khác lại có tiền cơ chứ? Ngoan, móc sạch hết mọi thứ tới dỗ dành anh được không? Anh yêu em chết đi được, tiểu tiện nhân”
Vào lúc cậu thốt ra những lời này, xung quanh dường như trở nên yên tĩnh, ống kính dường như đột nhiên bị kéo giãn ra mọi thứ trên đời vào khoảnh khắc này đều biến thành hư vô.
Chỉ có cô, chỉ có cô trong mắt cậu.
“Muốn cái gì thì tới quyến rũ anh đi”
Đường Duy nhìn thẳng vào mắt Tô Nhan, ánh mắt kia dường như: có sức lực rất lớn, không cần dùng tay đã có thể cởi hết từng cái quần áo trên người của cô: “Anh sẽ ăn sạch em”
Lúc này, đôi mắt xanh thâm của Tô Nhan giống như bừng lên một tầng ánh sáng, khi hai người đã cách rất gần, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nụ hôn bất ngờ rơi xuống khóe môi của Đường Duy, ngay cả Đường.
Duy còn chưa kịp phản ứng, hơi thở độc nhất của cô đã lưu lại giữa môi và răng cậu.