Trì Liệt cười híp mắt mà nói: “Nhan Nhan nhà chúng ta sẽ không khó gả đi đâu ạ”
Câu nói này của Trì Liệt khiến cho đôi mắt của Tô Kỳ sáng lên, thậm chí còn làm cho anh ta cảm thấy có hy vọng, nhanh chóng hỏi thêm một câu: “Vì vậy, suy nghĩ của Trì Liệt cậu là…”
“Con?
Trì Liệt mỉm cười, nói với một thái độ rất tùy ý: “Thật ra cuộc sống của con vẫn luôn rất tùy ý không hề để ý đến bất cứ điều gì, trước đó con vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng mà nếu như Nhan Nhan cần có một người để bầu bạn, sau này con cũng không ngại kết đôi với emấy”
Dù sao thì người như Trì Liệt cũng không hề có tình cảm với bất cứ người nào, vì vậy thật ra nửa kia của cậu ta có thể là bất cứ người nào, thậm chí nếu như là Tô Nhan thì càng tốt hơn một chút, ít nhất cậu ta hiểu rõ cô ấy, cách thức hòa hợp giữa hai người bọn họ vẫn rất thoải mái và dễ chịu.
VietWriter.vn
Tô Kỳ vừa nghe thất đôi mắt của người cha già ngay lập tức phát sáng lên mà ôm lấy Trì Liệt: “Thật sao! Cậu đồng ý sao? Đứa con gái nhà tôi không thích nói chuyện lắm, tính cách bình thường chỉ hơi khó chịu lạnh lùng, cậu có thể chịu được không?”
Trì Liệt cười lên: “Chẳng phải con cũng chịu đựng chuyện này được nhiều năm đến vậy rồi sao ạ?”
Lúc này Tô Kỳ ước gì có thể nhảy dựng lên mà vỗ tay,có được những lời này của Trì Liệt, anh ta đã cảm thấy yên tâm rồi, không sợ sau này Nhan Nhan phải khổ cực mà sống một mình. Anh ta chỉ sợ Tô Nhan cứ ngây ngốc ở trên cái cây tên là Đường Duy kia, tuy rằng anh ta cũng thương Đường Duy, thế nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng để cho hai người bọn họ phải lãng phí độ tuổi đẹp nhất lẫn nhau.
Tô Nhan đang nấu nướng ở bên trong nghe thấy vậy lại càng tức giận hơn, đến nỗi cô ấy ước gì có thể xào xuyên qua cả chiếc chảo, cuối cùng khi bưng cơm canh đặt lên bàn, liền đặt mạnh xuống bàn một tiếng cạch thật lớn.
Tô Kỳ nói: “Sao vậy, tức giận rồi à?
Tô Nhan nhếch miệng lên một cái, biểu cảm kia dù có nhìn như thế nào cũng giống như đã học từ Đường Duy vậy, còn trở nên hống hách với người nhà: “Không vui vì ba nhúng tay vào chuyện tình cảm của con?
“Sao lại có thể nói là nhúng tay vào chứ?”
Tô Kỳ vừa giúp cô ấy chia đũa, vừa dụ dỗ từng bước mà nói: “Ba đây là đang giúp con mở đường ở trong tương lai, sau này con sẽ cảm ơn ba…
“Bây giờ con đã cảm ơn ba rồi đấy”
“Tô Nhan vươn tay vung lên một cái: “Trì Liệt cũng khá tốt, lỡ như sau này người ta gặp được tình yêu đích thật thì sao, cần gì phải cần con trói chặt anh ấy chứ? Con kết hôn với ai cũng được cả, ba cũng đừng quá gấp gáp”
Trì Liệt ở một bên cười híp mắt và nhìn hai cha con nhà họ Tô cãi nhau, cậu ta ăn một bữa cơm này một cách vô cùng ngon miệng, khi quay về, Trì Liệt rất mất hình tượng mà nấc lên một tiếng rồi xoa bụng đi lên xe: “Đã lâu chưa được ăn no như vậy r Tô Kỳ nói một cách tha thiết: “Nếu thích thì hãy đến nhiều lần hơn”
Trì Liệt cười đến không khép miệng lại được, liền nhấn ga một cái: “Tạm biệt chú ạ”
Tô Kỳ đợi đến khi chiếc xe của Trì Liệt đi ra thật xa, vẫn ngây ngốc đứng ở trước cửa nhìn theo, Tô Nhan không thể nhìn nổi nữa, liền bước tới và kéo anh ta một cái: “Ba, ba đừng nhìn nữa, cứ làm như vậy nữa thì lần sau Trì Liệt sẽ không đến nữa đâu”
“Con thì hiểu cái gì chứ”
Tô Kỳ trừng mắt nhìn vào Tô Nhan một cái: “Chỉ biết đến Đường.
Duy Đường Duy Đường Duy thôi, nếu như cậu ta thật sự yêu con thì đã cưới con từ lâu rồi”
Trái tìm của Tô Nhan nhói lên, cô giả vờ tỏ vẻ không có chuyện gì mà cười lên, ngón tay lại run rẩy, từng ngón tay dân nám chặt lại.
Đúng vậy, cô ấy đau khổ chờ đợi, là đang mong đợi điều gì chứ?