Bên cạnh Bạc Dạ còn đi theo một người đàn ông với mái đầu cá biệt nhét hết vào trong mũ nồi, Đường Duy nhìn qua liền biết đây là người đàn ông tóc trắng đứng bên cạnh Bạc Dạ trước đó, có lẽ sợ mái đầu bạc trắng kia kích thích tới mọi người qua đường nên mới cố gắng che giấu như vậy.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Chính việc này nên dẫn tới từ trên xuống dưới cả người của họ đều trông rất thần bí kín kẽ, thậm chí còn không chừa ra một kẽ hở nào, nếu người không biết thì đúng là tưởng họ sẽ là nhân vật của công chúng, chỉ có Đường Duy nhìn bóng dáng của họ lại câu môi nở nụ cười một mình.
Thật may, cho dù bây giờ họ còn chưa nhận nhau, nhưng có thể ở chung với họ trong cùng một trường hợp, còn ở khoảng cách và hít chung một bầu không khí như vậy nữa.
Có lẽ sự thật sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, mà công việc của cậu chỉ có thể là chờ đợi mà thôi.
Trên đường trở về, Bạc Dạ nhìn Lâm Từ lái xe tới đón Đường Thi và Đường Duy, sau đó Tô Kỳ cũng nhảy theo lên xe thì sửng sốt và không nhịn được tức giận tới mức nói chuyện cũng không lưu loát, ở bãi đỗ xe dưới đất, hai mắt trừng trừng nhìn vào chiếc xe kia thật lâu, bên cạnh Bạch Việt cũng cười hỏi: "Làm gì vậy?" “Ghen, nhìn không ra hả?” Sắc mặt Bạc Dạ không tốt, từ đằng xa đi lại đây, Giang Lăng vẫy vẫy tay với bọn họ: “Ôi, cuối cùng cũng tới rồi hả?" "Sao lại có tư thế như vậy chứ."
Bạc Dạ thấy Giang Lăng đến gần thì nói: “Một người còn chưa tính, giờ còn đến tay không. Tôi và Bạch Việt cả giờ đồng hồ rồi vậy mà cũng không chuẩn bị nghi thức chào đón nữa." "Ha ha ha, anh còn muốn nghi thức chào đón nữa hả?” Giang Lăng vui vẻ: "Khua chiêng gióng trống đốt pháo hay sao? Có phải anh còn muốn vung cờ màu rồi trải thảm đỏ luôn hả?"
Giang Lăng thuận tay kéo hành lý của Bạc Dạ: “Mẹ nó, nhiều như vậy, anh dự định sẽ định cư ở đây luôn à?" "Đúng vậy." Bên cạnh Bạch Việt thay anh nói ra, đi lên từ phía sau ôm cổ Giang Lăng: “Cậu mà rơi xuống tay tôi, chỉ có một chữ “Chết"!" "Anh chàng tội phạm lẩn trốn truy nã trước mặt mong anh tự trọng một chút." Giang Lăng cầm điện thoại xoay người lại: "Tôi tiện thể báo cảnh sát luôn, ngày mai bắt đầu luôn thời gian đi thăm tù đưa cơm cho mấy người."..." Bạch Việt nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nỡ tổng tôi vào tù sao?" “Đương nhiên nỡ rồi, cậu cũng không phải gái đẹp." Giang Lăng liếc mắt nói tiếp: “Còn anh Bạc Dạ, tôi dẫn anh tới nhà tôi nè." “Tôi không phải gái đẹp nhưng tôi lớn lên còn xinh đẹp hơn con gái đó được chưa!"
Ở phía sau Bạch Việt không ngừng kêu gào: “Dạ là anh em của cậu, tôi thì không phải hả?”
Giang Lăng và Bạc Dạ quay người nhìn lại Bạch Việt rồi cười, nụ cười kia khiến cho người ta sợ hãi, Bạch Việt nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Tôi... Chúng ta không thể không cúi đầu trước tình cảm mà!"
Một đoàn người lên xe của Giang Lăng, Giang Lăng vừa lái xe vừa hỏi Bạc Dạ: “Cần tôi công khai sự trở về của anh không không?" "Không quan trọng." Bạc Dạ đưa tay chống cằm nói: “Chỉ cần đừng dọa tới Đường Thi là được.” “Ai nha chậc... chậc." Giang Lăng đảo quanh tay lái rồi nói: “Anh mất trí nhớ vậy mà cũng còn nhớ kỹ Đường Thi quá ha?"
Cái này rõ ràng có hàm ý khác trong lời nói.
Bạc Dạ nghiêm túc lại, với câu hỏi này của Giang Lăng làm anh nghĩ tới lần đầu gặp Đường Thi còn có thái độ đó nữa, sau đó trong miệng cô còn lẩm bẩm mấy câu. Ngay lập tức anh liền hỏi tiếp: “Ý này của anh hình như là nói trước kia tôi có phát sinh chuyện gì với Đường Thi đúng không?"