Đường Duy chửi thầm một câu, sau đó khởi động xe, không cần dùng đến định vị, cậu lái xe thuần thục đến tầng dưới của công ty của Tô Kỳ, lúc này Tô Kỳ vẫn đang ngồi họp trên tầng cao nhất, liền có một người gõ gõ cửa chạy chậm tiến vào bên trong, chạy tới bên tai anh ta nói vài câu.
Tô Kỳ nhíu mày: “Nói lại lần nữa, ai đến đây?”
“Cậu chủ nhà họ Bạc và cô chủ nhà chúng ta..”
Lễ nào lại như vậy? !
Tô Kỳ vừa nghe liền nhảy dựng lên tại chỗ, con bà nó, không phải kêu Tô Nhan từ nay về sau không được gặp Đường Duy nữa sao! Anh ta phất phất bàn tay nói: “Cuộc họp hoãn lại, tôi sẽ xuống lâu xem sao”
VietWriter.vn
Một nửa đám người vuốt cảm, nói tạm biệt sau đó đứng dậy trở về phòng làm việc của mỗi người, bước chân Tô Kỳ không ngừng rảo nhanh về phía ngoài, nhanh chóng vào thang máy rồi đi xuống dưới lầu, vừa hay lại nhìn thấy xe của Đường Duy đỗ ở bên đường lớn, bước đến thì nhìn thấy hình ảnh Đường Duy thay Tô Nhan mở cửa xe.
Hai mắt tối sầm, Tô Kỳ bước lên phía trước kêu to: “Tô Nhan!”
Tô Nhan ngẩng đầu nhìn thấy cha mình từ đại sảnh đi tới, cô hơi kinh ngạc: “Ba? Sao ba lại xuống đây..con còn chưa nghĩ tới sẽ nói với ba”
“Trợ lý của ba nói cho ba biết. “Tô K: nhìn Tô Nhan, sau đó ánh mắt lướt qua cô, nhìn thẳng vào người Đường Duy: “Sao lại là Duy Duy đưa con tới đây?”
Tô Nhan còn chưa nói hết, Đường Duy đã cắt ngang :“Là con muốn đưa cô ấy đến đây”
Tô Kỳ hít một hơi thật sâu rồi bước đến trước mặt Đường Duy, cậu từng là đứa trẻ mà anh ta yêu quý nhất. Khi cậu bé mới năm tuổi, Tô Kỳ là người hiểu rõ Đường Duy nhất, nuôi dưỡng cậu như nuôi dưỡng con trai ruột của mình, mặc kệ Bạc Dạ lúc ấy thường xuyên gặp những chuyện không may, Tô Kỳ vào thời điểm đó là hậu thuẫn và chỗ dựa vững chắc nhất của Đường Duy. Thế nhưng thiên hạ khó lường, cuối cùng lại biến thành ra như thế này…
Tô Kỳ mở miệng nói, ‘Duy Duy, chú biết cháu vẫn còn đang ôm hận”
“Cháu cũng biết” Đường Duy ngắt lời Tô Kỳ: “Chú Tô Kỳ, cháu hiểu được chú muốn nói gì với cháu, chính là cháu cũng không thể từ buông bỏ. “
Ngay khi những lời này vừa nói ra, Tô Kỳ chỉ biết rằng mình không thể ngăn cản được Đường Duy một chút nào.
Những ân oán của thế hệ trước mãnh liệt như vậy, đều liên quan đến cái tốt và cái xấu, đủ loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau, đều lưu lại trên người của Đường Duy, chính là một thể tổng hợp các loại mâu thuẫn.
Cậu hận Tô Nhan, cho dù hiện tại muốn cô quay lại, cậu cũng chưa bao giờ từ bỏ việc hận Tô Nhan.
“Cháu chỉ đưa Nhan Nhan tới đây mà thôi. Chú không cần phải căng thẳng như vậy”
Đường Duy cụp mắt xuống, vừa đứng ở cửa công ty Tô Kỳ đã thu hút ánh mắt của vô số cô gái trẻ, có ánh mắt rất nhanh liền nhận ra đây chính là con trai của Bạc Dạ tiếng tăm lây lừng của năm đó, liền ào ào bắt đầu thì thầm.
“Cô nhìn xem, đứng ở cửa chính là cậu ấm của nhà họ Bạc đúng không?”
“Nhìn giống…”
“Muốn chết đi được, đẹp trai như vậy sao! Người trẻ tuổi bây giờ thật là được nuôi dưỡng tốt, vừa cao ráo lại trắng trẻo!”
“Người ta sinh ra trong gia đình quyền thế, điều kiện gia đình không có giống như chúng ta, cô xem con gái của tổng giám đốc Tô chúng ta, trắng mềm như sương trên lá vậy… “
“Bọn họ đang yêu nhau à?”