Đường Thi nói xong liền quay lưng dắt Đường Duy đi, Bạc Dạ đứng đó, đôi đồng tử tối tăm, ánh mắt càng ngày càng nặng trĩu.
Đường Thi nghĩ đây chỉ như một bài hát trong cuộc sống bình thường, nhưng không ngờ ngày hôm sau tin tức đã bắt đầu được lan truyền, Bạc Dạ ở Hải Thành đón chào mùa xuân thứ hai”.
Bạc Dạ lại muốn kết hôn? Đối tượng kết hôn của anh ta là ai?
Khi Bạc Dạ biết được tin này, anh đang họp, hội trường nhao nhao lên, là ai đã lan truyền tin tức như này?
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Sau đó qua tìm hiểu, mới phát hiện lại chính là bà của mình.
Không những công bố tin của An Mật ra, mà còn thừa nhận rằng còn đang mang đứa con của nhà họ, còn nói trước đây là Bạc Dạ đối đãi không tốt với cô, giờ đây muốn cưới cô về nhà.
Coi như là để bù đắp những tháng ngày lưu lạc một mình bên ngoài của cô.
Nhưng Bạc Dạ lại hoàn toàn không đồng ý, tối hôm đó vừa tan ca là anh lập tức về nhà, đã nhìn thấy bà Bạc đưa Bạc Nhan và An Mật dọn về Nhà họ Bạc ở, anh tỏ ra lạnh nhạt, thật ép người quá đáng, anh như phát điên lên: “Bà. Bà đang làm gì vậy?”
Bà bình tĩnh cười lạnh: “Mấy năm trước chẳng phải cháu yêu An Mật đến chết đi sống lại sao? Sao thế, giờ cưới người ta mà cũng không chịu sao?”
“Bà à.” Bạc Dạ nhìn biểu cảm của An Mật và Bạc Nhan, chỉ cảm thấy có sự phiền phức không biết từ đầu ập tới: “Bà có thể để chuyện này cho con tự giải quyết được không?”
"Bạc Nhan là cháu của tôi, cũng có huyết thống với tôi, việc này sao tôi không quản được chứ? Bà nói cho con biết, mấy ngày này sẽ đi đăng kí kết hôn và làm giấy chứng hôn, đừng tưởng rằng mấy năm nay con độc thân là đang muốn đợi ai, chẳng phải là đợi Đường Thi sao!"
Đứa con gái vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo đó, bà nhìn là đã thấy tức, từng ngồi tù rồi mà vẫn không chịu yên phận!
Bạc Dạ tức giận: "Đường Thi cũng sinh cho cháu một đứa con đó, sao bà không dẫn cô ấy về nhà mình đi."
“Con tưởng bà không biết cháu đang nghĩ gì sao?”
Bà Bạc càng tức giận: “Người phụ nữ trước kia đã từng bị Nhà họ Bạc đuổi ra khỏi nhà giờ vẫn còn muốn quay lại? Vậy chẳng phải đang tự vả vào mặt Nhà họ Bạc này sao?”
Bạc Dạ không nói gì, nhìn bà nội mình, hai tay buông thống bên người nắm thành nắm đấm, sau đó anh quay đầu nhìn An Mật, đôi mày chau lại: "Là em bảo bà tung tin này ra đấy à?"
"Con trách nó làm gì?”
Bà trở nên sốt ruột: “Con người ta khổ cực nuôi nấng con cháu lớn đến từng này, con dùng thái độ đó để báo đáp đấy à?" Bạc Dạ cảm thấy trong đầu anh bây giờ toàn một mớ hỗn độn, việc bên này còn chưa giải quyết xong, bên này bà còn ép hôn, vì thế có chút tin tức gì đều lập tức bị chú ý, mọi người đều đang điều tra, quan tâm xem cô gái An Mật đột nhiên xuất hiện kia rốt cuộc là người như thế nào, tại sao có thể lọt vào: mắt xanh nhà Nhà họ Bạc được chứ. Bà nhìn sắc mặt của Bạc Dạ, lớn tiếng quát: “Sao, không vừa ý à?" "Bà à, con đã là người trưởng thành rồi, có những việc bà để con tự giải quyết là được rồi..."
"Giải quyết giải quyết!” Bà tức giận đập gậy trên tay: "Bà thấy con đang bị cô ả Đường Thi đó làm mờ mắt thì có, cháu cứ mở miệng là nói không yêu nó, vậy sao bây giờ bảo cháu cưới An Mật lại không chịu? An Mật có chỗ nào không tốt sao? Sau khi ly hôn cháu đã độc thân bao lâu rồi, cháu đã từng nghĩ cho Nhà họ Bạc này một lần nào chưa!”
Bạc Dạ sau khi nghe những lời bà nói đột nhiên trong phút chốc không thể nói được lời nào để phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể quay người đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Bà đứng một chỗ quát lớn: “Con muốn tạo phản đấy à! Bạc Dạ, cưới An Mật cháu thiệt thòi sao?”
"Không phải là chuyện thiệt thòi hay không thiệt thòi, bà à, bà có từng hỏi đến sự đồng ý của con chưa?” Bạc Dạ quay đầu, nói với bà mình, đôi mắt đầy sự thất vọng: "Bà đừng có xen vào rồi làm mọi chuyện rối tung hết lên có được không? Chuyện của
chúng con vẫn chưa xong.”
"Bà làm rối chuyện lên?" Bà chưa kịp nghe hết câu sau của Bạc Dạ, chỉ nghe được nửa câu, liền tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy: “Được, được, cháu ngoan của bà đã lớn rồi, tự mình có ý kiến rồi, chẳng coi bà ra gì nữa rồi có phải không?”
Bạc Dạ thấy để làm vừa lòng được người già thời nay, thật là không còn gì để nói nữa, anh lại không thể trực tiếp đối kháng với bà của mình, chỉ có thể đem hết sự bực bội tức giận đè nén vào trong: “Bà à, nếu như bà cảm thấy con không nghe lời, thì con cũng chẳng ở nhà họ Bạc này làm gì nữa.”
Nói xong Bạc Dạ cầm lấy chiếc áo khoác và đồ đạc trên sofa rồi bước ra khỏi nhà, An Mật phía sau ra sức đẩy chiếc xe lăn đuổi theo: “Anh Bạc Dạ, anh đợi chút đã...”
Anh ngưng bước chân.
Anh cảm thấy, An Mật trước mặt mình... đã không còn là An Mật của trước đây nữa rồi. Ngay cả anh cũng không còn là anh của trước kia,
bọn họ đều đã thay đổi, lòng người thật dễ dàng thay đổi.
"Anh Bạc Dạ, có phải anh đang trách em không? Nếu như anh không bằng lòng, anh có thể không cưới em..."
Mỗi lời An Mật nói đều như đang mang theo niềm ấm ức vô cùng, nhưng biểu hiện bên ngoài lại như vì Bạc Dạ mà nhẫn nhịn, anh bị giọng nói của cô làm mềm lòng, quay đầu lại nhìn, nhìn vào đôi mắt đỏ lên của An Mật, trong đầu anh hiện lên toàn hình ảnh của Đường Thi.
Không biết tại vì sao, lồng ngực anh tràn đầy cảm giác phiền não, Bạc Dạ lên giọng, nhìn bộ dạng khổ sở cầu xin của An Mật, lại nhìn thấy Bạc Nhan cẩn thận dè dặt đứng bên, anh chẳng còn lí do gì để thấy phản cảm nữa.
Tại sao lại như thế... từ trước tới giờ anh chưa bao giờ có cảm giác như thế này với An Mật...
"An Mật, có những chuyện chúng ta cũng không cần thiết phải làm to lên."
Bạc Dạ đưa tay ra, dứt bỏ tay của An Mật đang nắm lấy áo anh ra, cô trong mắt anh vẫn là người con gái với nét đẹp tinh tế kiều diễm, nhưng tiếc là ánh mắt đã lạnh như băng: “Anh để em ở lại đây, là bởi vì vẫn niệm tình cũ...”
"Con đừng có ở đó mà thỏa hiệp với An Mật nữa, thật quái gở”
Bà tức giận đến mức Sầm Tuệ Thu phải dìu đi, An Mật lập tức muốn qua đó, bà nói: "An Mật, con ngồi yên đó cho bà, xe lăn không tiện. Bạc Dạ, con xem lại thái độ của mình đi, con thật sự không còn thiết cái nhà này nữa hay sao?”
Bạc Nhan đứng một góc không chịu nổi, bị bà dọa cho khóc.
Bà quay đầu lại, biểu cảm rõ ràng là đang không bình tĩnh, nhìn thấy Bạc Nhan nhỏ bé chỉ biết đứng một chỗ bị dọa cho khóc, vội vàng lau nước mắt, rõ ràng có chút không thoải mái: “Sao thế? Ta là bà cháu, cháu sợ bà sao?”
Bạc Nhan thu người lại, bà vẫn đang mất bình tĩnh: “Không phải đầu bà, cháu... cháu..”
Bạc Dạ không thể chứng kiến thêm được nữa, đứng một bên nói: “Bà à, cháu nó còn nhỏ.”
"Con gái nhà Nhà họ Bạc cũng không được thua con trai nhà người khác, con khóc gì mà khóc, mau lau nước mắt đi!"
Bạc Nhan sau khi nghe bà giáo huấn, đáng thương yếu ớt đứng một chỗ, Bạc Dạ bỗng nhiên lại nghĩ đến Đường Thi, anh chưa bao giờ yếu đuối như thế này, không chịu phục, vẫn kiên quyết giữ giới hạn của mình. Bà nói với An Mật rằng: “An Mật, con tuy còn nhỏ, nhưng tính tình thì phải nhân lúc nó còn nhỏ mà dạy dỗ, con gái của chon sau này nhất định không được đi sai đường!”