Tuy nhiên Đường Thi con người này có một tính khí, lúc đầu các anh xem thường tôi, bây giờ tôi cũng không nhất thiết cần các anh quay lại, thống nhất tuyệt giao tất cả, chỉ đồng ý một người Vưu Kim.
Người này là người cố vấn đã chỉ dạy cô ngay từ đầu và chân thành mời cô bất chấp thân phận phức tạp của cô.
Buổi chiều hôm nay Đường Thi và Vưu Kim ngồi trong quán cà phê thảo luận,bởi vì quan hệ trở nên quen thuộc, hai người cũng gần gũi hơn rất nhiều, đặc biệt là Đường Thi, lúc ở bên Asuka cũng không hề căng thẳng, thỉnh thoảng cũng còn pha trò.
Sau đó Vưu Kim nói đến chuyện để Đường Thi chụp thêm vài tấm làm trang trong hoặc trang bìa mà không lấy toàn khuôn mặt, Đường Thi liền đồng ý, tiếp đó họ bắt đầu sắp xếp lịch trình, sau cuộc trò chuyện bọn họ đi đến tòa nhà Quốc Kim Đại phía đối diện ăn bánh ngọt, trên đường đi Asuka trở thành người cười nói rộn ràng chọc cho cô ấy vui. Mọi người đều biết bởi vì sự việc gần đây, tâm tình của Đường Thi cũng chịu ảnh hưởng không ít thì nhiều, nhưng mà hiện tại nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy của cô ấy cũng yên tâm rất nhiều, hi vọng cô ấy sẽ không phải chịu nhiều áp lực từ phía cư dân mạng.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Lúc qua đường, bởi vì Đường Thi sốt ruột, lúc đi trên vạch kẻ đường, thiếu chút nữa là đụng xe rồi, Asuka kịp thời kéo cô ấy vào trong long, mùi hương phả vào mũi Đường Thi, hương vị rất là dễ chịu.
Asuka không chỉ nam tính, mùi nước hoa trên cơ thể, bao gồm cả quần áo đều lựa chọn loại dành cho nam.
"Nếu cậu thích ngã vào vòng tay cho tớ ôm, tớ cũng không từ chối." Asuka nheo mắt cười, chiếc răng khểnh nhỏ của cô ấy nhìn cũng rất đẹp.” Đi thôi, đi ăn bánh hoa dessert, tiệm bánh đó loại bánh nào cũng rất ngon á!" Ánh mắt của Đường Thi rất nhanh đã bị thu hút bởi bánh ngọt, Vưu Kim ở phía sau cũng lẳng lặng vừa nhìn vừa cười Đường Thi.
Sau đó, người đàn ông lấy điện thoại ra chọn một số liên lạc và gửi đi một tin nhắn.
[Dawn trông khá là thoải mái.]
[Thoải mái là tốt, tôi hiện tại khoảng nửa tiếng nữa có việc phải đi rồi, cũng còn sợ cô ấy vì những chuyện gần đây mà chịu áp lực lớn nữa, anh thay tôi chăm sóc bảo bối trong nhà của tôi nhiều một chút, cô ấy thích ăn ếch ương beo, hai người có thể ăn ếch ương beo nướng trong bữa khuya.]
[Em đều rất có lòng với đàn ông như vậy sao? Em trai than yêu.]
[Liên quan gì đến anh! Đường Thi là bảo bối nhỏ của riêng mình tôi, ai dám làm bảo bối của tôi rơi nước mắt, tôi sẽ liều mạng với người đó!]
Vưu Kim từ khóe miệng cười tươi một cái, sau đó cùng với Đường Thi và Asuka phía trước cất bước đi, tuấn nam mỹ nữ trên đường đi thật đẹp mắt, nhanh chóng cũng có người trên đường phát hiện ra là Đường Thi gây chú ý dư luận gần đây, ồ ạt lấy điện thoại ra chụp hình.
Lúc chụp hình gửi lên mạng sau đó bị Bạc Dạ nhìn thấy, thứ anh nhìn thấy chính là hình ảnh Đường Thi cười vui bị một cậu nhóc ôm trong tay, hai người còn đút bánh cho nhau, thanh niên ấy nhỏ nhắn, lúc cười lên còn có hai chiếc răng khểnh. Thân hình thì ốm yếu, trông vóc người xấp xỉ Đường Thi.
Bên cạnh còn có một người đàn ông ngoại lai tóc vàng mắt xanh, Bạc Dạ nhìn thấy liền nhận ra rồi, là bạn cũ của anh, Vưu Kim.
Lâm Từ cảm thấy trong chốc lát nhiệt độ xung quanh giảm xuống thấp, đi lên cẩn thận mở tấm hình mà Bạc Dạ chụp ra xem, nuốt nước bọt: “Chuyện này...có lẽ có chuyện gì đó không ổn.”
Bạc Dạ tắt màn hình điện thoại, sau đó đem điện thoại bỏ sang một bên, Người đàn ông nhíu mày: “Cái người đàn ông kia là ai?”
Lâm Từ cảm thấy rất lo lắng: “Không...không biết...”
“Cái người đàn ông đó rõ ràng là quan hệ rất tốt với Đường Thi, khẳng định là không phải tự nhiên mà xuất hiện, nhất định đã quen biết Đường Thi một khoảng thời gian lâu rồi, người của tôi làm ăn kiểu gì vậy, lúc trước không có điều tra đến anh ta sao?”
Quả nhiên, khủng long bạo chúa phát uy rồi, Lâm Từ co rụt cổ lại: "Cái này... tôi sẽ đi điều tra..”
Bạc Dạ không nói gì.
"Cậu chủ Bạc, anh đừng nghĩ nhiều, cô Đường cũng không phải là loại người lăng nhăng... không chừng...có lẽ cái người đàn ông này là gay không?
Lâm Từ vì để làm cho sếp hài lòng, những chủ ý không chín chắn cũng nghĩ ra, Bạc Dạ bị lời của Lâm Từ làm cho cẩn thận dè dặt duy trì tôn nghiêm, kích động đến thiếu chút nữa là lấy cái gạt tàn đánh cậu ta rồi: “Còn không mau đi điều tra! Tôi còn cần anh an ủi? An ủi cái mẹ anh ấy chứ, lão tử cảm thấy bản thân ngày càng đáng thương rồi!”
Được, không nói nữa, khó phục vụ.
Tuy nhiên gần đây An Mật không được yên,
Cô ta hiện tại ở nhà họ Bạc, trong một bầu không khí rất khẩn trương, Bà cụ Bạc sau khi nghe nói sự việc này, tức đến nỗi ngất xỉu tại chỗ phải nằm viện, mấy ngày này mới tốt hơn rồi chuyển từ trong bệnh ra ngoài, nhưng cũng phải mời không ít bác sĩ tư nhân đến kiểm tra, nguyên một quá trình An Mật ngồi bên cạnh xe lăn, co co rúm rúm không dám nói chuyện.
Giang Lăng nhìn thấy các hiển thị chỉ số thân thể của bà cụ Bạc so với lúc trước tốt hơn chút rồi: "Bà, bà lớn tuổi rồi, đừng có mặc kệ bản thân như thế.”
"Tiểu Lăng à, bà ngoại vẫn là tin con."
Giang Lăng bởi vì có quan hệ tốt với Bạc Dạ, cho nên Bạc Dạ cũng tùy ý có thể kêu là bà, bà cụ Bạc nhìn thấy Giang Lăng bước qua, nắm lấy tay anh ấy nói: “Con nhất định phải nói với nhà họ Bạc chúng ta, con xem nó kìa...nó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Làm sao đến nỗi người khác mắng, la mắng đến nỗi khó nghe như vậy?"
Ánh mắt Giang Lăng thâm quầng: “Bà, Bạc Dạ anh ấy cũng có chuyện rồi, nhất định sẽ xử lý tốt, bà đừng lo lắng.”
Bà cụ Bạc lớn tuổi rồi, cảm thấy mình nhận định đều là đúng, người khác làm đều là sai.
Nhưng trong trường hợp của Đường Thi, Bạc Da xác thực có sai, chỉ sợ người khác biết chọc vào xương sống, vậy cũng là đáng đời, tuy nhiên bà ngoại của Bạc Dạ không cho rằng như vậy.
Suy nghĩ của thế hệ trước, là không hợp thời rồi. Nhìn Giang Lăng rời đi, An Mật đầy xe lăn đi lên, hỏi: “Tình trạng của bà tôi như thể nào rồi?"
Giang Lăng quay đầu hướng An Mật cười lạnh: "Ngữ khí có nóng như vậy, nói chuyện với ai hả?"
Sắc mặt An Mật đanh lạnh, lập tức đổi biểu cảm khác: "bác sĩ Giang, anh có phải là ghét tôi không?” "Đủ rồi, dừng lại.” Giang Lăng đưa tay làm biểu hiện Stop: "Đừng có lại đây, tôi cũng không có ăn thịt cô. Không phải diễn kịch, ok. Đi mà diễn kịch với Bạc Dạ với bà cụ Bạc kìa. Cô hỏi tôi có ghét cô hay không, không sai, tôi chính là đối với cô không có cảm giác tốt gì."
Giang Lăng đứng sát An Mật, cố ý cúi lưng xuống, nhìn biểu cảm thay đổi của cô ấy, cười với cô ấy một cách đầy ẩn ý: “An Mật, bây giờ đã không còn là năm sáu năm trước rồi, sự việc gì, đều đã không phải xoay quanh cô nữa rồi."
Những gì lúc đầu bạn thề sẽ nắm chặt trong tay, tôi đã sớm lấy khỏi tay cô ta rồi.
Tình yêu và sự chờ đợi của Bạc Dạ dành cho cô ta cũng vậy
"Anh ấy sớm muộn gì cũng phát hiện tình yêu sâu đậm của bản thân là Đường Thi, còn cô, chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.”
Bạc Dạ hiện tại đối với An Mật vẫn là thái độ nhẹ nhàng như trên mây, nhưng Giang Lăng đã sớm không thích An Mật rồi.