Đường Duy bị cô chọc tức đến cười: “Ngài?”
Tô Nhan nói: “Cả thế giới đều muốn chia tách quan hệ của anh và tôi. Tôi vẫn nên tôn trọng: “Dùng xưng hô ngài, có thế nào cũng phù hợp với người hơn tuổi em” Hầu kết Đường Duy giật giật, trên khuôn mặt trắng bệch không có biểu cảm gì, nhưng lúc này Tô Nhan lại cảm thấy dường như cậu đang cười.
“Gọi tiếng anh trai nghe xem”
Khoảnh khắc đó, thủy triều động trời lao đến nhấn chìm cô.
“Anh trai nhỏ, sao mặt anh lúc nào cũng lạnh lùng thế”
“Anh trai nhỏ, mẹ em không cho em tìm anh, lần sau gặp em, anh làm như không biết em là được”
“Anh trai nhỏ, em mới biết hôm nay là sinh nhật anh, sau này năm nào em cũng sẽ nhớ!”
VietWriter.vn
Nhưng sau khi khoảnh khắc ký ức cao trào trôi qua, cô bất lực ghìm ký ức trước vực sâu, lúc lảo đảo, cảm giác mất trọng lực không nể nang chút nào kéo cô trở lại hiện thực lạnh lẽo.
“Tôi không có anh trai”
Ánh mắt Tô Nhan rã rời, giống như lúc sắp chết lý trí tranh thủ tan ra từng chút một, cô lẩm bẩm: “Em trai tôi cũng không còn nữa”
Tô Nghiêu à, nếu em còn sống, năm nay sẽ bao nhiêu tuổi nhỉ? Thi nghiên cứu thành công chưa? Quản lý công ty gia đình của ba… có phát triển không ngừng hay không?
Tô Nghiêu à… Nghiêu Nghiêu ơi…
Tô Nhan không biết vì sao, rõ ràng trong trạng thái uống say, rõ ràng trong đầu không thể suy nghĩ bình thường, nhưng vẫn mờ mịt trừng mắt lên rơi nước mắt.
Sâu trong tim Đường Duy truyền đến cơn đau mạnh, ngón tay người đàn ông siết chặt, đi đến trước ghế lái rút một tờ giấy ăn ra đưa cho Tô Nhan lau nước mắt, hỏi cô: “Bụng còn đau không?”
“Dần tiêu hóa rồi, không đau nữa..” Giọng nói Tô Nhan run rẩy: “Đây không phải là vấn đề gì, tôi cũng uống một ly không nhiều, nhiều nhất là đau đầu một chút mà thôi, cô ta không hại được tôi”
Không hại được tôi…
Đừng sợ, trên đời này, không ai có thể hại cô…
Trong cơn chuếnh choáng, cô há mồm ra nhưng vẫn không thể thở, tất cả mọi thứ khiến cô bị đè nén không thể thở được, cảnh cũ lại xuất hiện trong đầu cô, giống như cơn ác mộng không chịu bỏ qua cho cô.
Những ác ý, cố tình, sát ý đó từng chút một cướp tất cả sự phòng ngự của cô.
Đừng hại tôi nữa.
Có chừng mực thôi, cũng nên… tha cho tôi đi?
“Tô Nhan lại không kiêm được nước mắt: “Người hại người ta chính là tôi”
Khoảnh khắc đó, trái tìm Đường Duy như bị ngàn mũi tên xuyên qua.
Cậu đã từng muốn nghe những điều này từ trong miệng Tô Nhan, nghe thấy cô tự mình thừa nhận tội lỗi của mình, nghe thấy cô nhận tội, nghe thấy cô đau khổ cầu xin tha thứ.
Mà bây giờ, tại sao, những lời này khi cô nói ra, cậu lại đau lòng.
Đau lòng cuối cùng mình đã từng bước ép cô ôm lấy tất cả, cảnh tượng này nếu đổi thành lúc trước cậu sẽ cảm thấy rất sảng khoái, bây giờ lại không.
Im lặng một lúc lâu, Đường Duy lẩm bẩm: “Đừng nói nữa”
Giữa chúng ta, không có người thắng.
Mẹ của Tô Nhan nợ Đường Thi, Đường Duy nhiều như thế, cậu tưởng rẵng cậu đã lấy thân phận người bị hại này đi rêu rao khắp nơi, cậu cảm thấy giây tiếp theo mình có bảo Tô Nhan đi chết cũng có thể được cả thế giới chấp nhận.
Nhưng cậu không ngờ rằng, cô bảo cô đi chết, cô sẽ thật sự bằng lòng, không quay đầu lại mà chết đi.
Dường như cô vì hoàn thành cho cậu mới sống vậy.
Hoàn thành cái gì cho cậu? Hoàn thành nỗi hận của cậu.