Có điều cả thế giới này, có thể khiến người nhà họ Bạc từ lớn đến nhỏ cảm thấy nghẹn khuất thì cũng chỉ có một người là Đường Thi.
Cô ăn rất vui vẻ, còn dành thời gian để Khắc Lý Tư đút cho cô một miếng, cứ như một đôi tình nhân trẻ, những động tác thập phần thuần thục, toàn bộ quá trình Bạc Dạ chỉ có thể ngồi một bên nhìn, nội tâm cũng rất dày vò.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Hóa ra có một ngày, chính anh cũng sẽ bị đáp trả bởi kiểu đau khổ này.
Khi xưa Đường Thi nhìn anh ta cùng những người phụ nữ khác mắt đi mày lại, trong lòng có phải cũng đã từng tuyệt vọng như vậy?
Bạc Dạ không nói gì, sau đó khi kết thúc, liền tự giác đứng dậy đi thanh toán hóa đơn, chờ khi Khắc Lý Tư định đi trả tiền, mới được thông báo rằng đã có người thanh toán rồi.
Đường Thi đoán là Bạc Dạ, liền thấp giọng hỏi: "Anh giúp chúng tôi trả tiền sao?" “Hả?” Bạc Dạ có chút kinh hỉ, không nghĩ tới Đường Thi lại đi tới nói chuyện với anh, anh vốn còn cho là chính mình sẽ bị bỏ qua không được nhìn đến, hơi hơi nhướng mày, ánh mắt lập tức sáng lên: "Tôi vốn đã nói muốn mời em uống trà chiều, dĩ nhiên là để tôi trả tiền." "Vậy không được tốt lắm đâu, chúng ta đi nhiều người, phỏng chừng giá cả cũng cao lên rồi." Đường Thi dừng một chút rồi nói: "Nhưng mà có vẻ như anh cũng không quan tâm đến chút tiền này." "Tôi quan tâm em."
Bạc Dạ buột miệng nói ra.
Sau đó anh chớp chớp mắt: "Nếu như tôi nói rằng tôi thấy tiếc tiền, thì em..." "Tôi sẽ chuyển thêm tiền cho anh." thanh âm Đường Thi lập tức lạnh xuống: "Thu hồi lại cái thái độ trêu ghẹo thả thính của anh đi."
Bạc Dạ kêu lên một tiếng, gương mặt tà khí mang theo chút cố chấp, giống như là không đụng tường nam thì không quay đầu: "Đường thi, chia cho tôi một chút tình yêu của em cũng không được sao? Tôi sẽ cố gắng đối xử tốt với em." "Tôi không còn tình yêu nữa rồi." Đường Thi nhìn về phía xa, tầm mắt thẳng tắp xuyên qua Bạc Dạ, phóng tầm mắt về đằng sau anh: "Bạc Dạ, tình yêu của tôi đã bị đào rỗng rồi."
Bạc Dạ nhìn ngắm khuôn mặt của Đường Thi, nhìn vào đôi mắt già dặn như chết lặng của cô, trong tim như có một dòng điện mạnh mẽ châm vào đau nhói, cả cõi lòng đều đang nóng lên. "Đường Thi..." "Bạc Dạ."
Đường Thi vươn tay khe khẽ đâm vào lồng ngực Bạc Dạ, động tác này rất nhẹ, thế nhưng Bạc Dạ cảm thấy ngực mình như bị một chiếc búa tạ hung hăng đập mạnh xuống, cô nói: "Tôi biết, anh đã khác trước rồi, anh sẽ muốn giải thích, anh sẽ quan tâm đến hình ảnh của anh trong mắt tôi, và anh sẽ muốn đối xử tốt với tôi."
Biểu cảm trên mặt Bạc Dạ rất nghiêm túc, một người có thật tâm hay không, cô có thể nhìn ra được.
Nhưng là Đường Thi tiếp tục nói: "Anh đối tốt với tôi, rốt cuộc là vì hổ thẹn hay là vì anh thật sự muốn đối tốt với tôi? Lấy danh nghĩa của tình yêu đến để đền bù là sự đền bù kinh khủng nhất, tôi đã không còn dư thừa thời gian để cùng anh chơi trò mập mờ trẻ con nữa rồi, cõi lòng của tôi đã sớm già cỗi rồi, tôi biết bây giờ anh đối xử tốt với tôi, thế nhưng anh đã không còn có thể cảm động được tôi nữa."
Không còn có thể cảm động được nữa.
Cô tựa như một hòn đá, theo sự giày vò của năm tháng dần trở nên băng lãnh, cứng rắn.
Bạc Dạ, nhìn anh của hiện tại, phảng phất như thể nhìn thấy được tôi của ngày trước. Thế nhưng tôi của hiện tại, lại biến thành dáng vẻ vô tình nhẫn tâm mà anh đã từng.
Sau khi Đường Thi nói xong những lời này, cô cũng không quan tâm đến vẻ mặt như trời sụp xuống của Bạc Dạ, mà chỉ cười nhẹ một tiếng, như thể đang trào phúng chính mình: "Thế nên Bạc Dạ à, buông bỏ đi."
Khi Đường Thi đi theo Khắc Lý Tư rời đi, Khương Thích cùng Hàn Nhượng quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông tuấn tú cao quý.
Bạc Dạ gắng gượng giữ sống lưng thẳng tắp, trong ánh mắt tựa như cả thế giới đều đang sụp đổ theo bóng hình phản chiếu của Đường Thi, anh đứng nơi xa sau lưng cô, dần dần ngưng tụ lại thành một pho tượng.