Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tên Lưu Hải này xưa nay vốn quen thói hung hăng, cộng với trước giờ hắn cho rằng Chu Ngộ Năng chỉ là một con lợn béo chỉ biết ăn rồi chờ chết, mắt thấy hôm nay cơ hội đã đến, ý đồ muốn cưỡi đầu cưỡi cổ Chu Ngộ Năng, cho y bị bẽ mặt để mua vui cho Mai Văn Hóa. Không ngờ Chu Ngộ Năng hôm nay như bị ma nhập, dũng khí hừng hực, một tát đánh cho hắn xây xẩm mặt mày, răng về với đất.

Hắn bưng mặt định lên đấu võ với Chu Ngộ Năng, Chu Ngộ Năng lại cười khinh miệt bước lên tung một cước, khiến hắn sóng soài trên mặt đất, tiếp đó lại đấm đá túi bụi, một Lưu Hải ngang tàng náy lại bị Chu Ngộ Năng xem như cái bao cát, thảm hại chịu đòn.

Cao Sơn đứng một bên không nhúc nhích, miệng không ngớt kêu la: - Đại thiếu gia, xin ngài bớt giận, tổn hại đến sức khỏe đó! Nhưng trên mặt lại lộ ra tiếu ý như cây gặp gió xuân, không hề có ý định lên ngăn cản.

Cái tên Cao Sơn này thật là thú vị! Trần Tiểu Cửu nghĩ vậy.

- Dừng tay! Đúng lúc Chu Ngộ Năng đang đánh sướng tay, một tiếng quát uy nghiêm phá tan không khí hỗn loạn. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu định thần nhìn lại, Mai Văn Hóa đang nhíu mày, vô cùng tức giận xuất hiện cùng với Long Đại cao to thô kệch.

Tên này đúng là loại ngụy quân tử! Trần Tiểu Cửu thầm lắc đầu, hắn nhớ rất rõ lần trước gặp Mai Văn Hóa ở nhà họ Chu, tên này mặc một chiếc áo bố xanh giản dị, chân đi giầy gai, dáng bộ nghèo túng đến không thể nghèo túng hơn. Vậy mà hôm nay, quần áo Mai Văn Hóa mặc lại đẹp dị thường, trường bào màu tím bên ngoài có lớp da cáo che mưa, ở eo lại đeo một chiếc thắt lưng khảm vàng ngọc, từ đầu đến chân rặt một sự dung tục.

Sự tương phản trong bộ quần áo thô kệch trước đây và bộ đồ lụa là hôm nay chứng minh đầy đủ tính cách hai mặt ba phải của gã.

- Chu thiếu gia, sao ngài lại không biết lễ độ vậy, đánh cả Lưu Hải? Lẽ nào không biết hắn là người của Mai Văn Hóa ta? Ngay cả người của Mai Văn Hóa ta ngài cũng dám đụng đến? Mai Văn Hóa trịch thượng nói, vô cùng cuồng vọng, tự cao tự đại.

Trước đây Mai Văn Hóa vốn hợp tác rất vui vẻ với Long Nhị, hắn và Long Nhị mỗi người một sở trường, bề ngoài quản lý rất hài hòa, chặt chẽ công việc của đại lý chi nhánh Tây Thành của Chu gia, không hề lộ ra sơ suất gì, hơn nữa sau lưng thì được sự trợ giúp đắc lực của hai anh em Chu Bình và Chu Võ, nên cái chức đại trưởng cự của hắn vô cùng chắc chắn.

Hắn lại mượn công lo tư, biển thủ rất nhiều ngân lượng trong phòng thu chi, âm thầm nuôi khá nhiều vây cánh, khiến công việc kinh doanh của đại lý Tây Thành ổn định chắc chắn như một chiếc thùng sắt.

Với sự móc ngoặc của ba thê lực ấy, một nhân vật mạnh mẽ như lão phu nhân cũng không thể làm gì Mai Văn Hóa!

Nhưng hiện giờ Long Nhị đã vào ngục khiến quyền lực của hắn xuất hiện lỗ hổng, trong lúc đang loạn, việc Long Đại đến đã cho hắn một niềm vui lớn!

Long Đại hy vọng nhờ vào quan hệ với hắn mà có thể làm chủ địa bàn Tây Thành, mở rộng bá nghiệp giang hồ của gã, Mai Văn Hóa cũng hi vọng nhờ quan hệ với Long Đại mà bảo vệ được uy danh của hắn, hai kẻ sói lang bắt tay nhau tác quái, trò chuyện thật ăn ý.

Tuy Mai Văn Hóa biết việc Chu Ngộ Năng sớm đã đến, nhưng một kẻ tự cao tự đại như hắn không coi Chu Ngộ Năng ra gì, và như vậy mặc kệ hắn như một thằng nhãi ranh không cần đếm xỉa tới.

Một tên quyền quý béo như lợn, có gì đáng sợ chứ?

Còn với Trần Tiểu Cửu, hắn càng không coi ra gì, một tên người ở như ngươi, thân phận chó gà mà cũng dám đấu với ta sao, ngược đời, ta chưa cho ngươi chết thì ngươi chưa biết sự lợi hại của ta.

Nhưng khi tiếng kêu khóc thảm thiết của Lưu Hải từng tiếng từng tiếng truyền vào tai hắn thì hắn không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, sự tức giận đã chiếm hết đầu óc hắn, hắn vội cùng Long Đại tới vấn tội Chu Ngộ Năng.

Người của Mai Văn Hóa ta sao đến lượt con lợn béo ngươi dạy dỗ?

Trần Tiểu Cửu thầm cười trong bụng, lúc này không tạo dựng uy thế thì còn lúc nào nữa, hắn liền đứng dậy, ồm ồm nói: - Mai đại trưởng cự nói không đúng rồi, Lưu Hải ăn cơm Chu gia, mặc đồ của Chu gia, tiêu tiền của Chu gia, tự lúc nào đã trở thành người của ông chứ? Lẽ nào đại lý Thành Tây Chu gia này là của mình ông chắc?

Lời vừa nói ra, ai nấy đều kinh hãi, đám người hiếu kỳ đến xem náo loạn nhìn nhau trộm nghĩ, hôm nay rốt cuộc cũng đã có người dám nói ra sự thật, đại lý Thành Tây này trên thực tế thực đã trở thành thiên hạ của một mình Mai Văn Hóa rồi.

Trần Tiểu Cửu cười lạnh lùng, ánh mắt quét qua đám người, cuối cùng dừng lại ở Mai Văn Hóa, hiên ngang nói: - Hơn nữa, cái tên Lưu Hải chó ỷ chủ nhà, dám bất kính với thiếu gia, rõ ràng biết có lỗi lại còn phạm hiểm xúc phạm uy nghiêm của thiếu gia, đây rốt cuộc là ai cho hắn cái gan chó đó, ai đứng sau đỡ lưng cho hắn? Ta thực muốn biết đó là ai!

Thằng nhãi này khẩu khí lớn đấy? Đám người nghe vậy không khỏi sững sờ, người này thật không biết trời cao đât dầy rồi, dám đụng đến con sói ngang ngược Mai đại trưởng cự.

Trần Tiểu Cửu thấy lời nói của hắn đã khiến mọi người chú ý, trong lòng rất lấy làm đắc ý, vội nói dứt khoát: - Một điểm nữa khiến ta không thể hiểu được là, Mai đại trưởng cự rõ ràng là đang ở trong cửa hàng, tại sao lại không ra đón tiếp? Là do ông tai điếc mắt mù không nghe, không nhìn thấy Chu thiếu gia đến, hay là ông cuồng vọng tự cao tự đại, khôg coi thiếu gia ra gì? Ông có dám trả lời không?

Chu Ngộ Năng lúc đầu nhìn thấy Mai Văn Hóa, theo thói quen liền chau mày, chân tay run rẩy, một quyền đầy sức mạnh bỗng không còn chút sức lực, nay Trần Tiểu Cửu như vậy cơ hồ như đã cho hắn một liều thuốc trợ tim, hắn cẩn thận nép sau lưng Trần Tiểu Cửu, giơ nửa cánh tay ra chỉ Mai Văn Hóa nói: - Mai đại trưởng cự, ông nói cho bổn thiếu gia nghe, rốt cuộc kẻ nào đứng sau hậu thuẫn cho tên oắt Lưu Hải này? Vì sao ông không ra cổng đón tiếp ta?

Cao Sơn thấy vậy, mỉm cười, cái cười không thể cắt nghĩa, cợt nhả quan sát cuộc giao chiến giữa hai bên, không nói lời nào.

Mai Văn Hóa thấy Trần Tiểu Cửu ăn nói sắc bén, khí thế hiên ngang, cầm chắc phần lý trong tay thì trong lòng vô cùng tức giận, hừm, đạo lý ta không nói lại ngươi, đấu võ chẳng lẽ cũng không lại ngươi? Trông hắn vô cùng lạnh lùng, khá tự tin cười nói: - Ngươi là cái thá gì? Một kẻ ở thân phận thấp hèn lại dám ăn nói với lão phu như vậy a? Ngươi chưa biết sự lợi hại của ta sao? Mau cút sang một bên! Mai Văn Hóa không tiện đánh người của mình, nói lời khó nghe rồi khẽ liếc mắt qua Long Đại, cánh tanh khua khua ra dấu.

Long Đại hiểu ý, khóe miệng cười nhạt, khoát tay về phía sau, tức thì năm đại hán vạm vỡ xông ra, hùng hổ lao tới Trần Tiểu Cửu.

Hắn vốn đã sớm ghét Chu Ngộ Năng và Trần Tiểu Cửu đến mức chỉ muốn giết đi, nhất là với Trần Tiểu Cửu, không biết sao mà hắn căm ghét Trần Tiểu Cửu vô cùng.

Chỉ thấy Mai Văn Hóa nhằm vào mình, vội khoe ra cơ bắp để chứng minh mình là bá chủ thế lực ngầm ở đất Hàng Châu thực sự chứ không chỉ là hư danh.

Chu Ngộ Năng thấy năm đại hán vạm vỡ liều mạng lao tới, thầm kêu chuyện lớn không hay rồi, phen này lại bị phản đòn, sớm biết Long Đại ở đây, lẽ ra nên đem theo nhiều người hơn mới phải.

Mắt thấy không thể tránh khỏi một trận ác đấu quyền cước, tuy sợ hãi nhưng y trước giờ luôn đứng ra để che chở cho người khác, quyết không để người của y bị bắt nạt.

Y vén tay áo, lộ ra cánh tay săn chắc, bước lên đẩy Trần Tiểu Cửu ra phía sau, sắc mặt kiên định nói: - Tiểu Cửu, ngươi cơ thể yếu đuối, đứng ra sau đi, ta da trâu thịt dày, vài cú đấm thì không vấn đề gì.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vô cùng cảm kích!

Hành động phi phàm của Chu Ngộ Năng trong thời điểm quan trọng này khiến hắn phải thay đổi cách nhìn, đây cũng không phải là lần đầu Chu Ngộ Năng đứng ra bảo vệ hắn, lần trước ở Túy Hương Lầu đấu võ với Lý Bá Thiên, đối mặt với bao nhiêu tay chân của Lý Bá Thiên mà Chu Ngộ Năng vẫn dũng cảm đứng ra chịu trận cho hắn.

Tình bạn trước thì chịu khổ cực, sau thì đầy nhiệt huyết, đầy hy sinh này, thử hỏi có mấy kẻ quyền quý có được? Ngay cả Chung Việt cũng chưa chắc có được dũng khí như vậy?

Chu Ngộ Năng, tên nhãi như ngươi đâu có phải là hạng người vớ vẩn? Rõ ràng ngươi là một gã béo đầy trí tuệ!

Ta chắc chắn sẽ chúc ngươi sẽ làm được đại nghiệp! Trần Tiểu Cửu thầm thề với lòng mình!

Đúng lúc này, một đại hán mắt chột đã xông đến trước mặt Chu Ngộ Năng, Chu Ngộ Năng đã kinh qua nhiều trận chiến đấu, lâm nguy mà bất loạn, bước lên một bước đấm vào con mắt còn sáng của gã chột khiến gã kêu thất thanh, nằm lăn lộn trên nền đất, e là từ đây cả hai mắt sẽ chẳng còn sáng, trở thành một gã mù đúng nghĩa.

Chu Ngộ Năng đang đắc ý thì bất ngờ một đại hán có bộ râu xồm xoàm, giáng một quyền to như cái bát ăn cơm vào mũi y, tức thì máu mũi Chu Ngộ Năng trào ra, trông thật kinh hãi.

Mai Văn Hóa đắc ý, hôm nay chim khách báo tin vui, thì ra là vì chuyện này, hắn và Long Đại đưa mắt nhìn nhau rồi cười phá lên.

Máu mũi chảy ra như càng kích thích sự hung hãn của Chu Ngộ Năng, tuy máu vẫn không ngừng chảy nhưng y vẫn liều chết xông lên.

Trần Tiểu Cửu vừa cảm kích vừa thấy hổ thẹn, một lần nữa Chu Ngộ Năng đã dùng máu tươi để minh chứng cho tình bạn sắt son, hắn kéo Chu Ngộ Năng ra phía sau, lén rút ra cây roi điện, vung tới gã đại hán râu xồm, khi roi điện chạm vào cánh tay gã, một đàn đom đóm xuất hiện trong mắt gã, gã lảo đảo ngã gục không nói được lời nào, toàn thân vẫn còn co giật!

Thấy vậy, gã đại hán phía sau toan bỏ chạy nhưng Trần Tiểu cửu đã kịp đuổi tới, vẫn một chiêu ấy cho gã nếm mùi điện giật.

Hai gã đại hán còn lại thấy vậy tức tối cùng lao lên, Trần Tiểu Cửu dùng roi điện giật ngã một tên, tên còn lại nhân cơ hội tung một quyền hung bạo vào bụng hắn.

Con bà ngươi chứ, ta phải giết ngươi, Trần Tiểu Cửu nhịn đau, vung roi điện giật ngã tên cuối cùng.

Trần Tiểu Cửu ôm bụng chịu đau, hùng hổ nói với Mai Văn Hóa và Long Đại: - Các ngươi còn quỷ kế gì thì mau thi triển hết ra đây, Trần Tiểu Cửu ta nhận hết!

Nhìn thấy năm gã đại hán nằm sóng soài trên nền đất, Mai Văn Hóa và Long Đại nãy giờ đang cười bỗng không ngậm được miệng lại, riêng Long Đại hai mắt trợn tròn kinh hãi!

Cái tên Trần Tiểu Cửu này, đúng là một cao thủ thâm tàng bất lộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK