Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu có hành động như vậy, khiến đặc sứ ba nước Đột Quyết, Uy quốc, An Nam đều hoảng sợ, rõ ràng là đều ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng thầm cân nhắc: Thiếu niên này kiêu ngạo như vậy, rút cuộc là thần thánh phương nào.

Ngô Đồng chật vật đứng lên khỏi mặt đất, thấy ánh mắt Trần Tiểu Cửu bắn lại, miệng cọp gan thỏ nói:

- Ta chính là tiểu Vương gia, ngươi…ngươi là ai, Tiêu thừa tướng đâu, sao còn chưa tới gặp ta.

Phòng Linh nhắc nhở bên tai Ngô Đồng:

- Hắn chính là Trần Tiểu Cửu đang có đường làm quan rộng mở, là người mà ngay cả Tiêu thừa tướng cũng e ngại.

- Cái….cái gì.

Trong lòng Ngô Đồng có chút sợ hãi, hồn nhiên không có vẻ hào hùng vừa nãy.

Thạch Đầu Trù bắt mình phải chấn tĩnh tinh thần, kêu gào nói với Trần Tiểu Cửu:

- Nhìn thấy tiểu Vương gia ta, tại sao còn không xuống ngựa bái kiến.

Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt quái đản của Thạch Đầu Trù, nhìn một lát, mới xuống ngựa.

Ngay chỗ Ngô Đồng đứng, khi đợi Trần Tiểu Cửu tiến đến bái kiến, lại thấy Trần Tiểu Cửu cười hì hì chắp tay với Phòng Linh, rất thân thiết nói:

- Phòng tiên sinh, lần trước tại sao ngài không từ mà biệt vậy, ta biết nhã hứng của ngài, đặc biệt chuẩn bị mấy tên ngưỡng mộ tài thơ của ngài, mỹ nữ sắc nghệ song tuyệt thưởng trăng cùng ngài, không ngờ đón lấy một khoảng trống rỗng, đến nay vẫn còn oán giận ta, thật khó chịu.

Phòng Linh đứng đơ ở đó, thấy bàn tay Trần Tiểu Cửu đặt trên vai mình, sắc mặt trở nên khó coi: Thằng nhãi này âm hiểm thật, không để ý tới tiểu Vương gia, lại chỉ thân thiết nói chuyện với ta, chúng ta…có quen thuộc như vậy sao.

Cảm nhận được ánh mắt oán hận của tiểu Vương gia Ngô Đồng bắn về phía mình, Phòng Linh vội lùi lại một bước, nghiêm trang nói:

- Trần đại nhân, đây là tiểu Vương gia của chúng ta, kính xin tuân thủ lễ tiết, không được đảo lộn thân phận.

Đâu ngờ Trần Tiểu Cửu coi như không nghe thấy gì, lập tức đi về phía trận doanh của nước An Nam, thân thiết chắp tay với sứ giả cao gầy đứng đầu nói:

- Đây là Nguyễn đại nhân rồi, tại hạ Thượng thư bộ Lễ, đại sứ Đại Yến Trần Tiểu Cửu, hoan nghênh Trần đại nhân đường xa tới đây.

Nguyễn Lương nhận sự sủng ái mà lo sợ, vội vàng khom người đáp lễ, trong ánh mắt, cất giấu tinh mang không thể tưởng tượng nổi.

Trong tứ phía này, duy chỉ có An Nam quốc là địa vị của một quốc gia, dân sinh quẫn bách, nơi nơi đều bị chế ngự, lần này tới Kinh đô, cũng là chịu sự uy hiếp của Ngô Đồng, bất đắc dĩ tiến lên, nhưng lại không ngờ nhận được trọng đãi của Trần Tiểu Cửu.

Cảnh tượng như vậy, lại khiến Ngô Đồng, Tả Hiền Vương Tạp Ba của Đột Quyết, Bình Xuyên Kỷ Phu của Uy quốc vô cùng bất mãn. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Đặc biệt là Tả hiền Vương Tạp Ba cho rằng thực lực của mình mạnh nhất, ngoài Ngô Đồng ra, mình phải nhận được sự tiếp đãi "nhiệt tình" nhất.

Nhưng Trần Tiểu Cửu lẫn lộn hết, khiến Tạp Ba thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng.

Tả Hiền Vương Tạp Ba, Ngô Đồng, Bình Xuyên Kỷ Phu cùng tiến lên trước mặt Trần Tiểu Cửu, Ngô Đồng dẫn đầu làm khó dễ:

- Trần đại nhân, đại nhân thân là đặc sứ của triều đình, sao có thể vô lễ với bọn ta như vậy.

Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn Ngô Đồng, lạnh lùng nói:

- Tiểu Vương gia, ta rõ ràng là sứ Đại Yến khâm định tiếp đãi sứ giả, nhưng tiêu Vương gia lại mở mồm ra là gọi Tiêu đại nhân, lẽ nào đây chính là sự tôn trọng của tiểu Vương gia với ta sao.

- Có qua mà không có lại là vô lễ, Vương gia không tôn trọng ta, ta đương nhiên cũng sẽ không đón chào bằng khuôn mặt tươi cười, nếu Vương gia chỉ mặt gọi tên muốn tìm Tiêu thừa tướng, vậy Vương gia cứ đợi đi, tin là Tiêu thừa tướng và tiểu Vương gia tâm đầu ý hợp, nghe được tiếng tiểu Vương gia gọi, nhất định sẽ tới chào đón.

Ngô Đồng đâu ngờ Trần Tiểu Cửu nhanh mồm nhanh miệng như vậy, lập tức bị cứng đờ tại chỗ, không biết nên nói tiếp thế nào.

Phòng Linh vội vàng tới giảng hòa, cười:

- Trần đại nhân, đây không phải là tiểu Vương gia cố ý, thật ra vì trong đó có sự hiểu lầm, nhiều lần đi sứ kinh đô, đều là Tiêu thừa tướng tiếp đón, không ngờ lần này triều đình lại cử người khác, đương nhiên có chút mới mẻ.

Trần Tiểu Cửu duy chỉ thân thiết với Phòng Linh, tùy ý cười nói:

- Phòng tiên sinh nói như vậy, ta hiểu rồi, Tiêu thừa tướng già rồi, xương cốt không còn chắc khỏe nữa, ta còn trẻ đương nhiên phải xuất lực vì triều đình.

Hắn đứng thẳng người, chỉ là gật đầu với Ngô Đồng, lại chắp tay với Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu, cất cao giọng nói:

- Phụng theo khẩu dụ của Tuyên Đức Đại Yến, hoan nghênh sứ thần ba nước tới, mong rằng giữa chúng ta có thể chung sống hòa bình, giúp đỡ lần nhau.

Trần Tiểu Cửu đâu từng sử dụng qua những lời nói tiếp đãi, khiến ba bên nghe được thấy có một phong cách riêng đặc sắc.

Ngô Đồng đỏ mặt, tức giận nói:

- Tại sao không hoan nghênh ta.

Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại, cười nói:

- Tiểu Vương gia là người ngoài sao? Tiểu Vương gia là tiểu Vương gia của Đại Yến, là con dân của Đại Yến, người về nhà, còn muốn ta hoan nghênh nhiệt liệt sao?

Ngô Đồng, Phòng Linh, Thạch Đầu Trù ba người nhìn nhau, đều ngửi thấy một thứ hương vị không tầm thường.

Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên ánh phức tạp khó hiểu.

Trần Tiểu Cửu nghiêng đầu, chợt nhìn thấy đội quân Uy quốc xếp hàng trước, có một xe kiệu châu ngọc sáng loáng, vách xe tinh xảo, thùng xe sặc sỡ, xem ra người trong xe là một người có địa vị phi phàm.

Trần Tiểu Cửu đi tới phía trước chiếc xe, sa sầm mật, hỏi Bình Xuyên Kỷ Phu:

- Xin hỏi quý quốc còn có vị sứ thần nào đi sứ kinh đô vậy, ta thân là tiếp đãi sứ, đương nhiên phải chăm sóc chu đáo, sao có thể tránh mặt không gặp.

Bình Xuyên Kỷ Phu liếc vào trong kiệu, cười nói:

- Ta là đại diện Bình Xuyên Mạc phủ đi sứ Đại Yến, việc đi sứ có ta toàn quyền phụ trách, ý tốt của Trần đại nhân, ta xin nhận, không cần lo ngại.

- Ồ.

Trần Tiểu Cửu tuy cảm thấy tò mò với người trong kiệu, nhưng cũng không thể gò ép, đành kiên trì đi chào hỏi Tạp Ba.

Đồng thời, cũng mơ hồ cảm nhận được, tên Bình Xuyên Kỷ Phu này dường như có chút sợ hãi và hơi có chút khinh thường với nhân vật ngồi trong kiệu này,

- Trần đại nhân, đi thong thả.

Trần Tiểu Cửu vừa định rời đi, liền nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc phát ra từ trong kiệu, hắn lập tức ngây người ở đó, quay đầu, nhìn chằm chằm vào trong kiệu, còn dung nhan tuyệt mỹ của Y Đằng Tuyết Tử kia lai mất đi sau tấm mành.

Y Đằng Tuyết Tử mặc một chiếc quần lụa mỏng, trên vạt áo còn đầy các phụ kiện màu sắc sặc sỡ, trên vành tai mượt mà, hai minh châu trong suốt.

Mái tóc vén cao, cây trâm cài bên trong, lóe lên sự rực rỡ.

Mặc bộ hoa phục này, Y Đằng Tuyết Tử càng thêm cao quý hơn xưa nhiều, lông mày trăng khuyết tô đậm, ngũ quan tinh xảo, làn da mượt mà trong trắng lộ ra hồng, vô cùng mê người, toàn thân tràn đầy hương vị nữ nhân.

Nàng tha thướt đi về phía Trần Tiểu Cửu, mùi hương nồng đậm từ trên cơ thể tỏa ra, thấm vào mũi Trần Tiểu Cửu, hết sức ngọt ngào.

Tiểu Cửu lập tức đứng đơ ở đó, khác với khi ở Mộ Bình thành, khiến hắn tràn đầy mơ màng với Tuyết Tử.

Lại không ngờ hôm nay còn có cơ hội gặp lại Tuyết Tử, hơn nữa, phương thức gặp lại còn kỳ quái và chính sự như vậy.

Ngô Đồng, Tạp Ba, Nguyễn Lương trên đường đều rất tò mò với nhân vật trong kiệu, chỉ là không có duyên nhìn thấy, lúc này thấy một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị đi ra, đều cảm thấy không ngờ trên đời lại có một người đẹp như thế.

Đặc biệt là Phòng Linh, kích động tới mức tròng mắt muốn rơi ra.

Chỉ là Thạch Đầu Trù vừa nhìn , lại không khỏi choáng váng, đây không phải là người đàn bà bán rẻ tiếng cười ở thanh lâu Hàng Châu sao?

Đám người Hoa Như Ngọc, Anh Mộc nhìn cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Trần Tiểu Cửu cảm xúc ngập tràn, vừa định lên kéo tay Tuyết Tử, lại thấy vẻ mặt Tuyết Tử đoan trang thi lễ với mình, lễ phép vô cùng, dịu dàng nói:

- Nội thân vương Tuyết Tử kính lễ, bái kiến Trần đại nhân.

Trò gì vậy.

Nội thân vương Tuyết Tử.

Trần Tiểu Cửu thật sự đứng ngây ở đó, chợt sinh ra ảo giác: đây chính là Y Đằng Tuyết Tử hay làm nũng, đùa giỡn với mình sao?

Bình Xuyên Kỷ Phu dường như không hài lòng với sự xuất đầu lộ diện của Tuyết Tử, ngữ khí cung kính nói:

- Nội thân vương Tuyết Tử, kính xin người giữ tôn nghiêm của Hoàng thất, sao có thể tuy ý vứt bỏ, người không thể can thiệp vào việc của sứ đoàn.

Tuyết Tử liếc mắt với Bình Xuyên Kỷ Phu, sắc mặt không bận tâm, không nhìn ra hỉ nộ, cũng không nhìn Trần Tiểu Cửu, quay người đi lên xe ngựa.

Tuyết Tử sao lại có bộ dạng khác với xưa ngàn dặm như vậy.

Trần Tiểu Cửu nhìn Bình Xuyên Kỷ Phu, lại nhìn kiệu xe của Tuyết Tử, liền kiềm chế sự tò mò của mình, không có sự giằng co không thức thời, dù sao con thỏ cũng đưa tới cửa, còn có thể chạy sao.

Trần Tiểu Cửu theo thứ tự hàn huyên với bốn vị sứ giả, sau đói sẵng giọng nói với họ:

- Hoan nghênh các vị đặc sứ vào thành, ngoài đoàn tùy tùng đi theo An Nam quốc ra, đều có thể vào nghỉ ngơi và chỉnh trang, Định Nam vương, Đột Quyết, Uy Quốc, xây dựng chỗ ở tạm thơi ngay tai đây, chỉ có thể mang theo năm mươi thân binh vào thành triều bái.

- Cái gì.

Tạp Ba, Ngô Đồng, Bình Xuyên Kỷ Phu Lúc ấy đều bị đòn cảnh cáo của Trần Tiểu Cửu đánh cho hồ đồ.

Tạp Ba giận dữ hét lên:

- Trần đại nhân, đây là có ý gì, Đột Quyết chúng ta ngàn dặm tới đây, lẽ nào muốn chúng ta màn trời chiếu đất sao?

Bình Xuyên Kỷ Phu cũng tỏ ra phẫn uất, phụ họa theo

Ngô Đồng phẫn nộ:

- Trần đại nhân, ngươi rõ ràng là không coi Đột Quyết vương đình, Uy Quốc và phụ thân ta ra gì.

Trần Tiểu Cửu sa sầm mặt, từng chữ một nói:

- Ta nhắc lại lần cuối, đây là ý của Hoàng thượng, các vị đặc sứ nếu lòng mang bất mãn, có thể dẹp đường hồi phủ, Đại Yến ta mênh mông, không ép ở lại, nếu muốn vào cung, duy chỉ có tuân mệnh, không có con đường khác.

Tạp Ba bỗng giận dữ, vèo một cái, ba nghìn kỵ binh phía sau y cũng đồng loạt rút đao ra, sát khí đùng đùng.

- Ai dám lộn xộn.

Hoa Như Ngọc hét lớn một tiếng, Viên Tử Trình mang theo Cự giác cung thủ kia tản ra, giương cung lên, chờ xuất phát.

Mang theo một ngàn kỵ binh, tay cầm đao, đối mặt.

Trong lúc này, giương cung bạt kiếm, sát khí tung hoành.

Tạp Ba, Ngô Đồng, Bình Xuyên Kỷ Phu đều liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc một lúc, mới ra lệnh cho ba ngàn kỵ binh thu hồi vũ khí.

Tạp Ba lạnh lùng truy vấn:

- Trần đại nhân, ta có một việc không rõ, tại sao đặc sứ An Nam có thể mang binh vào thành, ba bên chúng ta lại không thể? Đây là không công bằng.

- Không công bằng.

Trần Tiểu Cửu hỏi ngược lại:

- An Nam quốc giao hảo với Đại Yến ta nhiều thế hệ, lại là một nước trực thuộc Đại Yến ta, đương nhiên không thể so sánh, Đột Quyết cậy khỏe bắt nạt yếu, hàng năm đều giao tranh với Đại Yến ta, đúng là địch thủ, quan binh Uy quốc ra vẻ hải tặc, thường xuyên quấy nhiễu ngư dân Đại Yến ta, việc ác trong người, sao có thể cho các người mang đại quân nhập cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK