Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu không có hứng thú như vậy với Diệp Ngâm Phong, bưng bát cháo đen kia thử nếm một hụm, thưởng thức nói:

- Ngon thật đấy.

Diệp Ngâm Phong trêu ghẹo nói:

- Không chỉ có cháo ngon, người còn ngon hơn.

Lúc y trêu trọc, lại thấy Trần Tiểu Cửu uống hết bát cháo, vẫn chưa thỏa mãn, liếm môi, cười hì hì nói:

- Đại ca, thật là ngon, huynh muốn đi đâu?

Diệp Ngâm Phong bĩu môi:

- Ta bảo Nguyệt Nương mang cho đệ một bát nữa nhé.

Dứt lời, liền đứng dậy đi ra cửa, mở cửa, liền nghe Diệp Ngâm Phong nói:

- Quên mất không nói với đệ một việc, Ngô Thiên Phát kia, đêm qua không may bị chết đuối rồi, ôi..sao lại chết đuối chứ, nghĩ mãi mà không thông.

Vừa nói, vừa đi.

Trần Tiểu Cửu hoàn toàn không ngờ Diệp Ngâm Phong làm việc lại hiệu quả nhanh như vậy, một người sống như Ngô Thiên Phát lại giống như một con kiến hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành, ha ha…, bởi vậy có thể thấy, quyền thế thật là tốt, có quyền lực, có thể nắm bắt sự sinh tử của người khác.

Chỉ là không biết Lý Nhạc Thanh nếu biết việc này, sẽ có cảm xúc thế nào đây?

Vẫn nên không nói thì hơn.

Đang lúc suy nghĩ, một tiếng cửa mở ra, bóng dáng mềm mại của Lý Nhạc Thanh đi tới.

Gò má nàng dường như vẫn còn hơi đỏ, cúi đầu không dám đối mặt với Tiểu Cửu, bưng bát cháo đen, đặt trước mặt Tiểu Cửu, lại lùi lại ba bước, cung kính nói:

- Trần công tử mời dùng cháo.

Giọng nói nhẹ nhàng và đoan chính, ẩn chứa sự lạnh lùng cách xa ngàn dặm.

- Nàng làm gì vậy? Từ khi nào chúng ta trở nên xa lạ như vậy chứ?

Trần Tiểu Cửu nhìn đôi môi của Lý Nhạc Thanh, bộ dạng khẩn trương, trong lòng cảm thấy buồn cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, cười nói:

- Nàng mau ngồi đi! Đã quen làm đại tiểu thư, sao lại có thói quen hầu hạ người khác chứ?

Lý Nhạc Thanh bị đôi mắt mê hoặc của Trần Tiểu Cửu nhìn đôi gò má càng trở nên đỏ ửng, càng không dám ngẩng đầu, nhìn chân Tiểu Cửu, hai má nóng bỏng, trong lòng trái tim nhảy loạn.

Trong lòng liền nghĩ câu nói vừa rồi của Diệp Ngâm Phong:

- Tiểu Cửu ở trong phòng đợi cô, đêm hôm khuya khoắt, lại muốn ăn cháo dược thiện của cô, còn muốn đích thân cô mang lên, ha ha.., ta đến hồ đồ rồi.

Lý Nhạc Thanh sáng suốt, chỉ với ba từ "đêm hôm khuya khoắt" hơn nữa lại có "cố tình" còn có " tự mình mang lên", đã chỉ rõ dụng ý sâu sắc trong lòng Trần Tiểu Cửu.

Cho nên, Lý Nhạc Thanh vừa thấy đôi mắt tham lam và mê người của Tiểu Cửu, trong lòng liền có cảm giác như rơi vào tay giặc.

Từ khi bước vào phòng, Lý Nhạc Thanh liền quyết tâm, phải quy củ, kinh trọng nhưng giữ khoảng cách, không để cho Tiểu Cửu có cơ hội làm gì.

Tuy nhiên Lý Nhạc Thanh bận rộn một ngày, tâm thần lao lực, thấy cái ghế kia, cũng rất thoải mái ngồi lên giải lao.

Nhưng thấy chiếc ghế đó ở bên cạnh Tiểu Cửu, một khi mình ngồi xuống, Tiểu Cửu liền tùy tiện nâng tay, có thể tìm rất nhiền lý do để đụng vào người mình, đến lúc đó, bản thân lại phải nịnh nọt, hay là kiêu ngạo giằng co, cũng không nghĩ ra.

Lý Nhạc Thanh cúi đầu không nói, chỉ lén liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, rồi khẽ lắc đầu.

- Nàng không ngồi thật à?

Trần Tiểu Cửu càng ngày càng cảm thấy hứng thú, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngượng ngùng của Lý Nhạc Thanh, bỡn cợt nói:

- Đã từng sống những ngày làm tiểu thư quen vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ hầu người hạ, thật sự có thể nép mình để hầu hạ người khác sao?

Lý Nhạc Thanh không tránh được ánh mắt mê người của Tiểu Cửu, quay đầu đi, thấp giọng nói:

- Những ngày sống ở kinh thành, thường thấy ân tình ấm lạnh, liền sống hầu hạ người, ta cũng làm được, không cần huynh phải cố tình cười nhạo ta.

- Nàng quay đầu đi làm gì? Nàng không dám nhìn ta?

Trần Tiểu Cửu đi tới bên cạnh Lý Nhạc Thanh, bỡn cợt nói:

- Nàng chột dạ sao? nàng đỏ mặt làm gì? Tim nàng đang đập mạnh lắm.

- Ta...ta chột dạ gì chứ?

Lý Nhạc Thanh vội lùi về phía sau mấy bước, trong đôi mắt có chút ngượng ngùng và sợ hãi, dựa vào tường, trong lòng nghĩ ban ngày đã bị Tiểu Cửu ôm rồi, vuốt ve rồi, dỗ dành rồi, sao đến đêm khi ở riêng với hắn, trong lòng lại hoảng loạn như vậy?

Trần Tiểu Cửu tiến thêm một bước, nhìn Lý Nhạc Thanh, thở hổn hển, khuôn mặt quyến rũ đỏ ửng như say rượu, khiêu khích nói:

- Nguyệt Nương, nửa đêm khuya khoắt, nàng nói ta gọi nàng đến làm gì?

- Ta…ta không biết.

Lý Nhạc Thanh cuối cùng cũng cố ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt mê người kia, không chịu nổi tâm hoảng ý loạn, nói:

- Trần công tử không phải muốn húp cháo sao?

- Nhưng cháo húp hết rồi.

Trần Tiểu Cửu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng và quyến rũ của Lý Nhạc Thanh, trong lòng càng cảm thấy hứng thú, đi tới cạnh bàn, bắt đầu cởi khuy áo của mình.

Lý Nhạc Thanh hoảng sợ, trợn trừng mắt, hấp tấp nói:

- Huynh cởi áo làm gì vậy?

- Ngủ .

Trần Tiểu Cửu bỡn cợt nói:

- Nguyệt Nương lẽ nào không hiểu ý của ta?

- Hả.? Ta…ta không hiểu.

Lý Nhạc Thanh bối rối, liếc mắt nhìn vào thư phòng, mới đỏ mặt, cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi nói:

- Nhưng…nhưng ở đây không có giường, ngủ thế nào?

- Cần giường à?

Trần Tiểu Cửu chỉ vào cái bàn bên cạnh, cười xấu xa:

- Cái bàn này không phải rất tốt sao? Nằm trên đấy nhất định sẽ rất thoải mái.

- Bàn….bàn sao?

Lý Nhạc Thanh đỏ mặt liếc nhìn cái bàn, trong lòng chợt nghĩ: Cái bàn này đủ rộng, đủ để giãy dụa, quần áo làm nệm, cũng không cảm thấy sợ.

Nghĩ tới đây, nàng liền thở dài một hơi, bàn tay mềm mại cầm lấy cúc áo, trong lòng có một cảm giác giải thoát khó hiểu.

Lý lão gia và Tiểu Cửu ở Hàng Châu tranh đấu gay gắt, một bức thư của Lý Nhạc Thanh khiến Tiểu Cửu vào phút chót đã nương tay với Lý lão gia.

Lý Nhạc Thanh gặp biến cố lớn trong kinh thành, Tiểu Cửu đúng lúc tới giải cứu nàng khỏi cơn nước sôi lửa bỏng.

Tất cả đều mơ hồ khiến Lý Nhạc Thanh bị đẩy vào vực sâu của ảo tưởng và khát khao.

Nàng là một người phụ nữ mềm yếu mà kiên cường, cho dù trong lòng sớm đã rất ái mộ với Tiểu Cửu, nhưng chịu ảnh hưởng của thế tục, tận sâu trong đáy lòng lại có một sự ám ảnh không thể dứt ra được, vào thời khắc quan trọng nói cho nàng:

- Không thể đùa với lửa, không thể đi sai nửa bước, phải nhẫn nại, phải kiêu ngạo, phải giữ đúng khuôn phép, không thể làm người đàn bà hư hỏng.

Nhưng bây giờ nàng phát hiện, khi đơn độc đối diện với Tiểu Cửu, sự xao động nơi đáy lòng dường như biến thành một ngọn lửa cháy bỏng, chỉ cần Tiểu Cửu hơi mê hoặc mình, mình đã không thể nào giữ được sự kiêu ngạo, sự nhẫn nại của bản thân, tất cả đều đã bỏ phía sau, thậm chí coi như là mắc bệnh nặng.

Chỉ cần nghĩ như vậy, ngọn lửa nóng bỏng của cơ thể mềm mại liền khiến nàng ngứa ngáy, cơ thể mềm mại khát khao bao ngày dường như lại một lần nữa tỏa sáng hương vị nóng bỏng.

Đôi mắt quyến rũ của Lý Nhạc Thanh lướt nhẹ, cắn chặt môi, đi tới cửa, thuận thế chốt cửa lại, một tiếng vang kêu lên, Lý Nhạc Thanh liền cảm thấy mình bị đắm chìm rồi.

- Chốt cửa làm gì?

Trần Tiểu Cửu cười nhìn Lý Nhạc Thanh, trong mắt chan chứa sự chờ mong.

- Huynh nói chốt cửa làm gì?

Lý Nhạc Thanh dựa vào cửa, thở một hơi dài, bàn tay mềm mại thong thả và linh động cởi cúc áo ngoài của mình, lộ ra một đường cong mê người với chiếc áo ngực và chiếc quần lót.

Trần Tiểu Cửu không khỏi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Nhạc Thanh không khỏi ngượng ngùng.

Bờ vai và một nửa bộ ngực lộ ra, có chút sắc hồng, bộ ngực đẫy đà, vòng eo mảnh khảnh, bộ mông tròn ngạo nghễ ưỡn ra có chỗ lồi chỗ lõm, vô cùng mạn diệu, chiếc quần trong màu hồng nhạt cũng lộ ra hình dáng qua chiếc quần ngoài khinh mạn vô cùng mê người.

- Nguyệt Nương, ai cho nàng cởi xiêm y ra.

Trần Tiểu Cửu huyết mạch sôi trào, nuốt mạnh nước miếng.

- Còn không phải là ý của huynh sao! Ta thành toàn cho huynh.

Lý Nhạc Thanh hai má đỏ ửng, dũng cảm ngẩng đầu,

Cảm nhận được ánh mắt soi mói của Trần Tiểu Cửu, Lý Nhạc Thanh chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, lắc lắc người, trong lòng có sự khoái cảm dâng lên.

- Tắt đèn được không?

Lý Nhạc Thanh nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, chỉ vào cái bàn, dịu dàng nói:

- Tắt đèn, ta qua đấy, nằm trên đó, tùy huynh làm gì thì làm.

Trần Tiểu Cửu cười, nhẹ nhàng đi về phía Lý Nhạc Thanh.

Lý Nhạc Thanh thấy Tiểu Cửu có ý không tắt đèn, tuy ngượng ngùng, lại thuận tay vứt áo ngoài trong tay xuống, tay trái thăm dò ra, lại cởi thêm một cái cúc áo ngực.

Không ngờ Trần Tiểu Cửu một tay nắm áo ngoài, che lên cơ thể mềm mại đẫy đà của Lý Nhạc Thanh.

- Tiểu Cửu, huynh đây là… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lý Nhạc Thanh lập tức ngẩn người.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha:

- Nguyệt Nương, nàng thật là, ta chỉ trêu nàng thôi.

Trần Tiểu Cửu nói lời trái lương tâm.

Trêu, còn có nửa canh giờ là tới giờ tý rồi, căn bản không đủ mình làm một cuộc chiến kịch liệt, quay về muộn, chẳng phải khiến Đan Nhi tìm thấy cớ gây rối sao?

Hậu cung loạn, còn hái hoa dại gì nữa.

- Đùa? Ta không tin huynh.

Lý Nhạc Thanh ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng định thần lại, cúi đầu, nhìn xuống chân Trần Tiểu Cửu, lấy hết dũng khí, nói:

- Tiểu Cửu, thật sự là huynh chỉ đùa thôi sao? cho dù vừa rồi là, thì bây giờ…hay là sao? huynh không lừa được ta đâu.

- Ta thật sự là chỉ đùa nàng, đêm hôm khuya khoắt, không đùa, thì thật là vô vị biết bao?

Trần Tiểu Cửu bật cười.

Lý Nhạc Thanh vẫn cúi đầu, nhìn xuống cái thứ đang giơ cao lên kia của Tiểu Cửu, chợt che mũi, thấp giọng khóc nức nở.

- Nàng sao vậy?

Tiểu Cửu kinh ngạc, giơ tay muốn lau nước mắt cho Lý Nhạc Thanh.

- Huynh đừng động vào ta…

Lý Nhạc Thanh co cái mũi lại, từ từ ngồi xổm xuống, cũng không để ý tới cái áo của mình bị rơi ra, che trên đầu gối, liền nói:

- Ta biết, huynh chê ta, huynh chỉ là đùa cợt với ta, ta là một người đàn bà không sạch sẽ.

Trần Tiểu Cửu nhất thời không biết nói gì mới phải, lắp bắp nói:

- Nguyệt Nương, ta không phải là ý này, chỉ là…chỉ là ta có nỗi khổ riêng của ta…cho nên…

- Nỗi khổ tâm gì?

Lý Nhạc Thanh khóc càng mãnh liệt hơn:

- Huynh có nỗi khổ tâm, tại sao còn muốn trêu ghẹo ta? Thấy ta bị huynh chinh phục, ngoan ngoãn lột quần áo trước mặt huynh, lộ ra một cơ thể trần trụi, huynh cảm thấy thoải mái lắm sao? Thấy ta bị đắm chìm, rơi vào dục vọng, trong lòng muốn phát điên, huynh cảm thấy vui lắm sao?

- Không phải…không phải như vậy.

Trần Tiểu Cửu lắp bắp, không ngờ tâm lý của Lý Nhạc Thanh lại đột nhiên bị suy sụp như vậy.

- Không phải?

Lý Nhạc Thanh cắn răng, chợt giơ tay, nhéo Trần Tiểu Cửu.

Cũng không đợi Tiểu Cửu kêu thành tiếng, liền nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tiểu Cửu, giống như một oán phụ khuê phòng, nói:

- Vậy huynh nói xem, cái thứ kia rõ ràng là trướng lên thành như vậy, ngoài huynh chê ta bẩn ra, còn có lý do gì khác ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK