Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Cửu được Tuyết Tử làm cho tinh thần sảng khoái tiếp tục tham lam ghé sát trên bụng nàng, cảm nhận làn da trắng mị trơn mượt nhẵn mịn đang sưởi ấm ngực mình. Giây phút này, hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Cùng lúc đó, nội tức trong cơ thể Tiểu Cửu càng thêm phần căng đầy, sôi sục, nội công của Tuyết Tử và Ma Vương đề rất cao siêu.

Ba phần nội lực của Ma Vương còn có cả hai phần nội lực của Tuyết Tử đều bị khí tức âm hàn của Tiểu Cửu cuốn vào trong cơ thể.

Nhưng cũng may tử vi đạo công là một vật không đáy có thể hòa tan vạn vật, cho dù là nội lực của Ma Vương rất dương cương, nhưng trước nội lực âm hàn của Tiểu Cửu cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Khi nội lực chuyển động bên trong, Tiểu Cửu ngoan ngoãn nằm trên bụng Tuyết Tử, không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

Thuận theo tự nhiên, mặc cho khí tức âm hàn trong cơ thể dựa theo quy luật của bản thân chế phục những nội lực bên ngoài không nghe lời kia, điều này khiến Tuyết Tử ngượng ngùng khó chịu nổi, hiểu lầm rằng Tiểu Cửu là quyến luyến cơ thể nàng, ỷ lại trên người nàng không chịu dậy.

- Tiểu Cửu, ngươi mau dậy, không thể….không thể ở đó, phía dưới ta rất đau, không thể để mặc ngươi chèn ép nữa.

Tuyết Tử ôm cổ Tiểu Cửu, lẩm bẩm những lời u oán bên tai hắn, cũng không để Tiểu Cửu hôn lên bộ ngực đầy đặn của nàng.

- Tuyết Tử, vừa rồi nàng còn thoải mái, nói muốn để ta trộm cả đời, giờ lại ghét bỏ ta, đây chẳng phải là qua cầu rút ván sao?

Tiểu Cửu cười trêu ghẹo Tuyết Tử.

Trải qua một ngày chinh chiến, còn vất vả cầy cấy trên bụng Tuyết Tử, hơn nữa khí tức lưu chuyển trong cơ thể, Tiểu Cửu sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, đâu còn có tâm tư điên cuồng cùng Tuyết Tử?

Tiểu Cửu ôm Tuyết Tử nói chuyện một lát, rồi mơ màng ngủ.

Khi tỉnh lại trời đã khuya.

Ngọn lửa kia vẫn cháy sáng, phát ra hơi thở ấm áp.

Tiểu Cửu giật mình, mới phát hiện Tuyết Tử sớm đã tỉnh, đầu của mình vẫn còn đang gối trên chiếc đùi mềm mại trắng nõn của Tuyết Tử.

Kéo đôi mắt nhìn về phía trước, mới phát hiện Tuyết Tử đang mở to đôi mắt thảm thiết ngắm nhìn hắn, tình cảm khắc cốt trong mắt này khiến Tiểu Cửu cả đời khó quên.

- Ngươi tỉnh rồi?

Tuyết Tử khẽ vuốt tóc Tiểu Cửu, hơi ngượng ngùng nói:

- Chỗ đó ta rất đau, không ngủ được, đâu như ngươi, trải qua một đêm có ý nghĩa như vậy không ngờ cũng có tâm trạng ngủ được.

Tiểu Cửu cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên chiếc quần phía dưới có một giọt máu đỏ, cũng hiểu được từ một đêm ý nghĩa trong câu nói của Tuyết Tử, rút cuộc là gì.

Hắn làm nũng dường như ôm lấy cái eo mềm mại của Tuyết Tử, bĩu môi, hôn nhẹ lên làn da trắng nõn của Tuyết Tử, vui mừng nói:

- Tuyết Tử, nàng yên tâm, ta dám làm dám chịu, nếu đã "yêu" nàng, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.

- Nàng không cần phải sợ Hoa muội muội, cùng lắm ta bị Hoa muội muội quất mấy roi vào mông là xong. Hoa muội muội trong nóng ngoài lạnh, nhất định có thể đồng ý…

Tuyết Tử cắn môi, vuốt trán Tiểu Cửu, khẽ lắc đầu nói:

- Ai nói bắt người chịu trách nhiệm chứ? Ta không giống với các ngươi, cũng không quan trọng lần đầu tiên như vậy, còn cần ngươi để ý sao?

Tiểu Cửu không khỏi tức cười, lúc này mới nghĩ, phong tục của Uy quốc khác xa so với Đại Yến.

Phụ nữ Đại Yến xem trọng lần đầu tiên, còn ở Uy quốc chính là một việc vô cùng bình thường, không cần phải đối xử khác biệt thế nào, mình cũng lo lắng thừa rồi.

Nhưng, Tiểu Cửu có thể đoán được Tuyết Tử không giống với những cô gái khác của Uy quốc, Tuyết Tử đang nói dối. Sự ưu tư và bất an sau đêm đầu tiên trong ánh mắt kia khó mà che dấu được.

Tiểu Cửu xoa xoa cặp đùi trắng nõn của Tuyết Tử, lúc này không muốn tranh cãi việc này với Tuyết Tử: trinh tiết cũng đã bị mình chiếm đoạt rồi, ta còn sợ gì nữa? Trời cao đất dầy, ngày tháng còn dài.

- Tuyết Tử, giờ nàng cảm thấy tốt hơn chưa?

Tiểu Cửu cuối cùng không lười nữa, còn ngồi dậy, vừa mặc quần áo cho Tuyết Tử, vừa cười hỏi.

- Đỡ nhiều rồi, nội lực dương cương kia của Ma Vương đã hoàn toàn bị ngươi hút ra ngoài, chỉ là cơ thể còn yếu chút, mềm nhũn không có sức lực, nhưng không sao, có lẽ là vừa rồi cùng với ngươi….có quan hệ thân mật với ngươi, thân hình mới bị phá nên có chút lười biếng , qua một thời gian sẽ khỏi thôi.

Tuyết Tử mặc xong quần áo, nhìn bầu trời tối om bên ngoài, lắc đầu nói:

- Tiểu Cửu, tại ta liên lụy tới ngươi, đây là vách đá, chúng ta lên thế nào? Có lẽ nào hai ta sẽ bị chết ở nơi này không?

Tiểu Cửu cười nói:

- Vậy cũng tốt, có thể làm một đôi tình nhân thần tiên.

- Huyên thuyên, ta thật không muốn để ngươi chết…

Tuyết Tử nâng hai má Tiểu Cửu lên, đôi mắt như nước, nhộn nhạo đầy yêu thương.

Tiểu Cửu ôm Tuyết Tử vào lòng, cười lớn:

- Tuyết Tử yên tâm. Con ngựa kia của ta là một thần mã, còn thông minh hơn cả ta, nó chắc chắn không cho là ta đã chết, chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra.

- Chỉ hy vọng như vậy.

Tuyết Tử thở mạnh một cái, vẻ mặt có chút cô đơn.

- Xung quanh không việc gì, chúng ta nói những lời tri tâm dưới vách đá này, chẳng phải là rất lãng mạn sao?

Tiểu Cửu cười trêu trọc Tuyết Tử, lại dường như đang nghĩ tới điều gì, nói với Tuyết Tử:

- Nếu ta đoán không sai, Ma Vương là tỷ tỷ của nàng? Các nàng nhất định là tỷ muội song sinh, sao lại trở mặt thành thù như vậy chứ?

- Chậc…tỷ tỷ đó của nàng xinh đẹp giống nàng, tâm địa lại ác độc, thậm chí ngay cả muội muội của mình mà cũng dám sát hại, thật là một kẻ không có tính người! Lẽ nào, tỷ muội tương tàn cũng là truyền thống ở Uy quốc các nàng sao?

Tuyết Tử thở dài một cái, vẻ mặt buồn bã, dường như trong lòng có nỗi khổ khó nói:

- Lúc bọn ta còn nhỏ, vốn rất thân thiết, nhưng, sai lại thêm sai, bọn ta đã nhập sai môn phái.

- Thật ra, cũng không trách được Ma Vương, ả ta không tới giết ta, có lẽ một ngày nào đó, ta hạ quyết tâm, cũng sẽ chạy đi giết ả.

- Rút cuộc là tại sao?

Tiểu Cửu tò mò.

Tuyết Tử trầm mặc rất lâu, mới dịu dàng nói:

- Xét đến cùng, chỉ là vì nhiều năm trước đây, sư môn bà đồng xảy ra phântranh, tỷ muội chúng ta chia ly, ta thuộc bà đồng thanh tâm, còn tỷ tỷ trở thành một bà đồng tàn ác nhất, hoang dã nhất.

- Ma Vương là bà đồng hoang dã?

Tiểu Cửu thất thanh kêu lên

Tuyết Tử gật đầu nói:

- Tỷ tỷ chính là bà đồng hoang dã, còn cách xưng hô Ma Vương kia là biểu thị, tương lai nàng sẽ trở thành thủ lĩnh bà đồng hoang dã.

- Còn danh hiệu của ta là Thánh tiên, cho nên sau này ta nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh của bà đồng thanh tâm.

- Nhưng, xấu là xấu ở chỗ, sự thù hận giữa bà đồng thanh tâm và bà đồng hoang dã thủy hỏa bất dung, hận không thể lập tức giết chết đối phương, cho nên ta và tỷ tỷ đương nhiên căm thù nhau như kẻ thù.

Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc:

- Không ngờ có việc như vậy?

Lẽ nào ngôi vị thủ lĩnh bà đồng còn quan trọng hơn tình cảm tỷ muội thân thiết sao?

Tuyết Tử nhìn ánh mắt không tin của Tiểu Cửu, chỉ vào đầu mình, bất đắc dĩ nói:

- Tiểu Cửu, ngươi không biết sự lợi hại của bà đồng, chỉ cần nhập vào môn hạ bà đồng, ba tháng sau, tình cảm trong đầu cũng sẽ bị gột rửa không còn một mảnh.

Nói tới đây, Tuyết Tử dừng lại, nói;

- Còn chỉ dung nhập vào đầu duy nhất một thứ quan niệm đó là: quên đi tình yêu, bi thương, khoái lạc, tất cả mọi thứ, vì Vu Môn.

- Không ngờ lại như vậy?

Tiểu Cửu thông qua mấy câu giải thích đơn giản của Tuyết Tử, cũng có thể tưởng tượng ra, người trong môn hạ bà đồng tà ác tới cỡ nào.

Tuyết Tử lại đau buồn nói:

- Còn tín ngưỡng mà tỷ tỷ theo lại còn ta ác nhất, một chi nhánh cực kỳ vô tình, cả ngày nuôi mộng tiêu diệt bà đồng thanh tâm, để đạt được cục diện là thống nhất, khi dung nhập quan niệm này, đương nhiên sẽ càng khủng khiếp.

- Cho nên, trong mắt tỷ tỷ, ta chẳng qua chỉ là một phần tử ngoại tộc, đâu có chút tình tỷ muội nào chứ?

Trần Tiểu Cửu lại nghi ngờ nói:

- Vậy tại sao Tuyết lại không tàn ác giống như Ma Vương, trái lại ta cảm thấy Tuyết Tử nàng rất dịu dàng, rất biết săn sóc.

- Ta…bọn họ sẽ không dung nhập các quan niệm khác cho ta, bởi vì bọn họ không thể, cũng không dám, ta nhất định phải giữ mình hoàn chỉnh, bất luận là tư tưởng, hay là….hay là thân thể…

- Tại sao?

Tiểu Cửu nhìn đôi mắt né tránh của Tuyết Tử, càng thêm hứng thú.

- Điều này…nói với ngươi cũng nói không rõ được, hay là không nói vẫn hơn.

Tuyết Tử cười xoa trán Tiểu Cửu, thở dài nói:

- Ngươi không biết vẫn hơn, có lợi cho ngươi hơn.

Tiểu Cửu lại nghi hoặc hỏi:

- Vậy tại sao trinh tiết còn phải giữ vẹn nguyên? Tuyết Tử đã thân mật cùng ta rồi. Vậy có phải nàng đã không còn là người phụ nữ toàn vẹn không?

Xuỵt.

- Không được nói ra.

Tuyết Tử đỏ mặt, khẽ đánh vào ngực Tiểu Cửu, sẵng giọng:

- Điều này tuyệt đối đừng nói ra, ta thân mật với ngươi là cam tâm tình nguyện. Việc này ta có thể nghĩ cách xử lý tốt. Giả trang mình là người trinh tiết là được, ai có thể phát hiện ra chứ?

Trần Tiểu Cửu nghe lời lọt vào tai tưởng mình rơi vào đám sương mù, luôn cảm thấy Tuyết Tử có lời không nói ra được, hơn nữa cũng né tránh, không để mình biết được mưu đồ trong đó.

Hắn còn muốn hỏi thêm…

Bỗng nhiên, chỗ cửa động không ngờ truyền tới tiếng hò hét như trời rung đất chuyển:

- Tiểu Cửu, ở đâu? Cửu ca, ở đâu?

Âm thanh không giống nhau, nhưng rất đều nhịp.

- Quá tốt rồi, có người tới cứu chúng ta rồi…

Trần Tiểu Cửu lập tức nhảy dựng lên, vội chạy ra cửa động nhìn xung quanh.

Trần Tiểu Cửu nghe một lúc, cũng biết đây là hơn năm trăm huynh đệ của Hỗ gia trại nội lực tăng lên cực hạn, thanh âm vọng lại.

Bằng không, sao có thể có tiếng gọi chấn động trời cao? Mình sao có thể nghe rõ chứ?

- Tiểu Cửu, ở đâu? Tiểu Cửu, ở đâu?

Âm thanh xuyên thấu thung lũng, truyền xuống.

Tiểu Cửu một tay ôm Tuyết Tử trong lòng, hưng phấn nói:

- Tuyết Tử, ta đã nói mà, Ô Nhã thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm cách cứu chúng ta.

- Nhưng...

Tuyết Tử bị Tiểu Cửu gật đầu tới chóng mặt, ôm chặt lấy cổ Tiểu Cửu, buồn bã nói:

- Nhưng Hoa đương gia sao có thể biết chúng ta còn sống chứ? Tiếng của hai ta căn bản không truyền lên được.

- Hơn nữa, cho dù biết chúng ta còn sống, cũng không có cách nào xác định được vị trí của chúng ta? Càng không nói tới cứu hai ta thoát nạn.

- Ha ha.. Tuyết Tử, nàng ngốc quá.

Tiểu Cửu vui mừng, cười quỷ dị nói:

- Nàng hôn ta, hôn xong rồi, ta sẽ có cách.

- Tới lúc này rồi, ngươi còn đùa.

Hai má Tuyết Tử ngượng ngùng, đỏ lên, trao cho Tiểu Cửu một nụ hôn nóng bỏng.

- Xem ta đây, có cách rồi…

Trần Tiểu Cửu buông Tuyết Tử ra, sờ loạn trên quần áo, không ngờ móc ra một viên đạn tín hiệu, nháy mắt cười với Tuyết Tử:

- Biện pháp này được không?

Tuyết Tử cuối cùng cũng hiểu được ý của Tiểu Cửu, cười khanh khách gật đầu:

- Cái này cuối cùng cũng có hy vọng.

Tiểu Cửu đặt đạn tín hiệu trong lửa, giơ lên châm hướng ra ngoài động. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Một lát sau, từng ngọn lửa bập bùng, nở rộ trên không trung, chiếu sáng vách núi tối đen.

- Đạn tín hiệu, đạn tín hiệu…Tiểu Cửu…, đợi bọn ta tới cứu, đợi bọn ta tới cứu…

Giọng nói lượn lờ truyền tới, gọi một lát, lại không thấy tiếng động.

Tiểu Cửu cuối cùng cũng thong thả, quay trở về cửa động, ôm eo Tuyết Tử, hôn lên mặt Tuyết Tử.

- Ngươi làm gì vậy? Còn hôn chưa đủ sao?

Tuyết Tử làm nũng như thể muốn giãy ra.

- Hai ta sắp được lên rồi.

Tiểu Cửu không thuận cũng không tha, nói:

- Có Hoa muội muội ở đây, chúng ta không thể hôn thân thiết như vậy, cho nên…ta phải một lần hôn đủ.

Tuyết Tử nghe thấy động ình, đỏ bừng mặt, đột nhiên, thô bạo đẩy Tiểu Cửu ngã bên cạnh đống lửa, điên cuồng lột quần áo Tiểu Cửu ra.

- Tuyết Tử, nàng muốn làm gì?

Tiểu Cửu cũng cảm nhận được đôi mắt mê tình của Tuyết Tử.

Tuyết Tử vội cởi bỏ quần áo, lộ ra cơ thể mê người, mở cặp đùi trắng như tuyết ra, cưỡi trên háng Tiểu Cửu.

Cau mày gãi đầu, ánh mắt mơ màng, đem nhụy hoa nhằm đúng cặp kim cương dần cứng lên của Tiểu Cửu, vừa đau vừa thoải mái ngồi lên.

- Tiểu Cửu, thời gian còn sớm, đêm này, ngươi là của ta…

Tuyết Tử vừa nói, vừa ôm cổ Tiểu Cửu, điên cuồng vặn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK