Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày này Trần Tiểu Cửu căn bản không có cơ hổi để thể hiện "thần công" của mình.

Hơn nữa, Hoa muội muội ngực căng mông tròn như vậy, vuốt ve thức dậy, cực kỳ gợi cảm, thoải mái, Trần Tiểu Cửu thở hổn hển, tung hoành ngang dọc trên cơ thể thơm mát dịu dàng của nàng.

Mười ngón tay của Hoa muội muội nắm chặt trên bả vai của Trần Tiểu Cửu, cắm rất sâu vào trong thịt của Tiểu Cửu.

Nhắm mắt lại, cắn chặt môi, trong sự run sợ giãy dụa cơ thể mình, nhộn nhạo trong chiếc thuyền yêu thương.

Cuối cùng! Một cơn gió thổi thẳng vào vũ trụ, Trần Tiểu Cửu thỏa mãn nằm trên cơ thể nở nang của nàng.

Đầu của hắn vùi sâu vào giữa khe ngực của Hoa muội muội, như một đứa trẻ khiêu khích nói:

- Hoa muội muội, có cần tiếp tục nữa không? Tinh lực của ta còn rất dồi dào.

Hoa Như Ngọc say mê trong biển yêu, đôi mắt quyến rũ, ôm chặt tình lang đang vùi trong bầu ngực của mình, kéo lên, yêu thương vuốt khuôn mặt hắn, vẻ mặt thỏa mãn cười nói:

- Thiếp có thể sợ sao? Mặc cho chàng sóng xô gió táp thế nào, thiếp cũng sống được.

- Vậy được! Hoa muội muội. Chúng ta lại chèo thuyền đi?

Tiểu Cửu khẽ lay người, tận tình thể hội sự mềm mại nóng bỏng dưới cơ thể mềm mại kia.

- Nhanh như vậy? Nhưng, vậy cũng không được.

Hoa muội muội thần bí nhìn thoáng qua căn phòng nhở ở phía đông, thè lưỡi nói:

- Tiểu Cửu, hai chúng ta vừa rồi thật mất mặt, thiếp không chèo thuyền lung tung với chàng nữa đâu.

- Làm sao vậy?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt ngạc nhiên.

- Thiếp không nói với chàng.

Hoa muội muội bĩu môi, nhân cơ hội muốn xuống giường.

Trần Tiểu Cửu một mực chặn cơ thể trắng nõn mềm mại của Hoa Như Ngọc, vận công, nghiêng tai lắng nghe âm thành phát ra trong phòng ở phía đông.

Chỉ nghe một tiếng động lọt vào tai, lại là tiếng hờn dỗi của Hỗ tam nương:

- Tiểu Cửu đáng chết, sao lại tỉnh nhanh như vậy? Độc Hoàng muội muội, không phải muội nói Tiểu Cửu phải ngày mai mới có thể tỉnh lại sao?

Giọng nói của Độc Hoàng cũng si ngốc cười vang lên:

- Theo lẽ thường là như vậy, nhưng hắn vốn là người đặc biệt, ai biết có thể xảy ra quẫn cảnh như vậy.

Hỗ tam nương lại thở dài nói:

- Tỉnh thì tỉnh rồi, sao lại giống như một con quỷ háo sắc như vậy, vừa tỉnh đã kéo Ngọc Nhi vào lòng làm chuyện xấu hổ kia? Còn không đợi được sao? Đàn ông à, thật lòng không phải là cái gì tốt.

Độc Hoàng lại cười nói:

- Người ta vợ chồng son lâu ngày mới gặp, ân ái một chút thì có sao? Ai biết một mẹ nuôi quyến rũ như tỉ lại ngủ ở đây chứ?

Hỗ tam nương và Độc Hoàng đùa giỡn một lát, mới nói:

- Muội nói cũng đúng, người ta trẻ tuổi, chuyện ân ái, đâu có thể quản nhiều như vậy? Nhưng Ngọc Nhi biết chúng ta ở trong này, sao có thể mặc cho Tiểu Cửu cầu hoan với nó chứ? Ngọc Nhi cũng có chút thay đổi rồi.

Độc Hoàng bỡn cợt nói:

- Tỉ cũng không phải không biết, Tiểu Cửu nhiều chiêu trò, ai biết hắn bày ra trò gì, để Ngọc Nhi phải tuân theo chứ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Nhưng…

Hỗ tam nương do dự một lát, mới buồn bã nói:

- Ta không chịu nổi, ta muốn ra ngoài, hai người này ở đó ân ái, ta ra ngoài, tóm lại không tốt lắm.

- Sợ gì chứ? Tỉ không nghe thấy tiếng rên rỉ sao? Nghĩ ra là hai người đang nói chuyện, tỷ thoải mái đi ra ngoài sợ gì chứ? Nữ nhi giang hồ, đâu có so đo nhiều như vậy?

Hỗ tam nương do dự một lát, bất đắc dĩ nói:

- Được thôi, vậy ta đi ra ngoài đây, ta thật không chịu nổi nữa rồi…Tiểu Cửu, ôi…

Trần Tiểu Cửu tai mắt lanh lẹ, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Hỗ tam nương và Độc Hoàng.

Trong lòng hắn yêu Hỗ tam nương vô cùng, thấy Hỗ tam nương ở trong đó nghe thấy, trong đầu hiện ra đều là sự kiều diễm, cái cọc gỗ phía dưới không kìm nổi mà vùng dậy.

Hoa Như Ngọc đánh hắn giận dỗi , đỏ mặt nói:

- Tiểu Cửu, chàng cũng thật là, sao lại muốn nữa? Thiếp đã nói rồi, không được…

Trần Tiểu Cửu nghe được những lời của Hỗ tam nương, lại dâng lên tâm tư muốn đùa giai.

Cười xấu xa hôn lên lỗ tai Hoa muội muội;

- Lão bà đại nhân, chúng ta đang chơi trò chơi chết đi sống lại! Tiểu Cửu lại muốn rồi.

Tiểu Cửu chỉ hôn một chút, còn không đợi dưới thân có động tác gì, Hoa Như Ngọc ý loạn tình mê, đôi tay mềm mại giống như là bạch tuộc, quấn lấy thân hình to lớn của Tiểu Cửu.

Đôi mi nhẹ nhàng nháy, trong miệng phát ra tiếng động vui thích.

Trong phòng, khuôn mặt xinh đẹp của Hỗ tam nương giống như một đóa hoa kiều diễm, xinh đẹp không gì sánh kịp.

Nàng vừa muốn ra ngoài, liền nghe thấy tiếng thở dốc của Tiểu Cửu, cùng với tiếng rên rỉ của Hoa Như Ngọc.

Cánh tay định đẩy cửa ra lại rụt trở lại, gắt giọng:

- Tiểu Cửu thật là một tên vô lại, trong thời gian ngắn như vậy, liền tới rồi.

Bỗng vang lên tiếng cười khúc khích.

Độc Hoàng che miệng cười thành tiếng, mặc dù tuổi của nàng lớn hơn tuổi của Hỗ tam nương.

Nhưng có thuật trú nhan, thoạt nhìn lại chỉ tầm bằng với Hoa Như Ngọc, không có được dáng vẻ quyến rũ thành thục như Hỗ tam nương, thân thể mềm mại uốn éo, tràn đầy sức sống.

Độc Hoàng bỡn cợt nhìn Hỗ tam nương, nhìn chằm chằm vào vệt nước trong mắt của nàng, nghiền ngẫm nói:

- Tam nương, tỷ đỏ mặt gì vậy? Giống như là động tình với Tiểu Cửu vậy.

- Ai…ai động tình chứ?

Một câu nói đã đâm vào đúng chỗ mềm yếu nhất trong trái tim của Hỗ tam nương, Tam nương run rẩy đôi mắt, hai má nóng bỏng, trong tai nghe thấy tiếng thở dốc của Tiểu Cửu, liền lắp bắp nói:

- Đâu có? Ta đã lớn tuổi thế này rồi, còn động tình gì nữa chứ? Độc Hoàng, muội đừng ăn nói linh tinh, ta nói cho muội biết, muội không đánh lại ta được đâu.

- Hi…ai muốn đánh nhau với tỷ chứ?

Độc Hoàng thè lưỡi giống như một đứa trẻ, cười giòn giã nói:

- Tam nương, muội cả đời danh tiếng Độc Hoàng, thần y ư? Không chỉ có thể chỉ được bệnh trên cơ thể, còn có thể trị được bệnh trong lòng.

- Tâm bệnh? Muội có thể trị? Ta đâu có…đâu có tâm bệnh chứ?

Hỗ tam nương nhảy loạn lên, che ngực, tránh ánh mắt bỡn cợt của muội muội.

Độc Hoàng vặn vào hai má nóng bỏng quyến rũ của Tam Nương, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào đôi mắt đang tìm cách né tránh của Hỗ tam nương, có thâm ý nói:

- Không có tâm sự? Tỷ hoảng loạn gì chứ? Đỏ mặt gì chứ? Sao cơ thể lại nóng lên? Muội còn không biết tỷ sao? Tiểu Cửu kia mặc trên người bộ y phục sĩ tử, có bảy phần giống với Chu Hoa, tỷ nghĩ gì, muội không biết sao? Muội là khuê mật của tỷ mà.

- Xin…xin muội đừng nói! Muôi nói gì ta nghe cũng đều không hiểu.

Hỗ tam nương bịt tai, đột nhiên trở nên như mắc bệnh tâm thần, ngồi xổm xuống đất một chút, mới u oán liếc nhìn Độc Hoàng một cái, cáu giận nói:

- Ta nhất định phải đi, suỵt, suỵt, không nín được.

Thấy ánh mắt bỡn cợt của Độc Hoàng, Hỗ tam nương thật lòng cảm thấy việc gì của mình, cũng không giấu nổi muội muội nữa rồi.

Hỗ tam nương lúc này kỳ vọng mình khẽ mở cửa ra, sau đó Tiểu Cửu và Ngọc Nhi say sưa trong biển tình, làm như không thấy mới tốt.

Đương nhiên, sau khi mở cửa ra, mới đi mấy bước, liền phát hiện tâm nguyện của mình, chỉ là sự tưởng tượng mà thôi

Ánh sáng trong phòng tuy tối mịt, nhưng trên giường, vẫn là đôi thân thể giao nhau như cũ, dáng người anh tuấn của Tiểu Cửu kia, như một con ngựa hoang, tung hoành ngang dọc trên cơ thể trắng như tuyết.

ầm…

Hình ảnh mê người như vậy, khiến huyết mạch Hỗ tam nương sôi trào, đặc biệt là kẻ đang rong ruổi trên trường tình, vẫn là người đàn ông mà mình thích tự đáy lòng.

Vẻ mặt hoảng hốt của Hỗ tam nương, đỏ lên, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Nàng không dám nhìn, chỉ hi vọng hai người trên giường không phát hiện ra sự xuất hiện của mình, nàng cũng không muốn phá hỏng tư thế mạn diệu của hai người đó.

Lặng lẽ đóng cửa phòng lại, vừa mới muốn lén lút đi luôn, liền phát hiện loáng thoáng ở bên trong, đôi mắt Tiểu Cửu đang chăm chú nhìn về phía mình, đôi mắt mơ hồ lộ ra ánh hào quang.

Hỗ tam nương sửng sốt, cho rằng Tiểu Cửu lúc vô ý đã nhìn sang phía này.

Lặng yên đi về phía trước, phát hiện Tiểu Cửu vừa loạn động kịch liệt, ánh mắt lại vụng trộm nhìn về đây, Tam Nương liền hiểu, Tiểu Cửu đã phát hiện ra mình.

Hỗ tam nương đứng ngây ra một chỗ, nhìn đôi nam nữ trên giường, không biết nên làm thế nào mới tốt? Là ghen tị, là hoảng hốt, hay là chúc phúc? Hay là cảm giác gì, chính mình cũng nói không rõ.

Tiểu Cửu vừa mồ hôi rơi như mưa, vừa cười rạng rỡ với nàng, khiến Hỗ tam nương quên cả mắc tiểu.

Cho tới khi Hoa Như Ngọc phía dưới ôm lấy cổ Tiểu Cửu, nói:

- Tiểu Cửu, chàng đang nhìn gì vậy? Còn không tập trung một chút?

Lại cũng muốn quay đầu nhìn về phía Trần Tiểu Cửu đang nhìn.

Hỗ tam nương liền luống cuống, không biết làm thế nào mới phải.

Lúc này, cho dù là lảng tránh, chỉ e cũng không kịp nữa.

Trần Tiểu Cửu cười quỷ dị với Hỗ tam nương, ôm lấy đầu Hoa Như Ngọc, hôn môi nàng, không để nàng nhìn sang chỗ khác, thấy cảnh tượng xấu hổ này.

Lại vừa phất tay với Hỗ tam nương, ra hiệu nàng yên tâm.

Hỗ tam nương không dám ở lại nữa, ôm ngực chấn tĩnh lại, lại nhìn trộm Trần Tiểu Cửu, mới cam lòng lén lút đi ra.

Đi lên trên sườn núi, nàng thở dài, trong đầu còn quanh quẩn cái cảnh tượng kích thích kia, dung mạo anh tuấn của Tiểu Cửu, nụ cười xấu xa, đều khiến nàng say mê.

Trái tim đập loạn, cảm giác tê dại phía dưới, cánh rừng xuân từ lúc nào có chút ẩm ướt.

Hỗ tam nương lẻn vào trong rừng, lén sờ, mới phát hiện chỗ đó đã ướt sũng, nước tràn thành lũ

Hỗ tam nương bấm một cái thật mạnh trên cặp đùi trắng mịn của mình, u oán nói:

- Mất mặt, thật mất mặt, Hỗ tam nương à, Hỗ tam nương, ngươi đang nghĩ lung tung gì vậy?

Đợi làm khô chỗ ẩm ướt đó, Hỗ tam nương mới ra khỏi khu rừng rậm, dựa vào một cái thân cây, nhìn bầu trời cô tịnh, cười bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

- Ta nghĩ ta sẽ luôn cô đơn, cô đơn cả đời.

Cuộc thảo phạt lúc đêm khuya khiến Tiểu Cửu kiệt sức, bảy lần xung phong, khiến hắn vốn là người không gì không làm được cũng yếu như tôm tép.

Khi gần hửng sáng, Trần Tiểu Cửu mới tìm cơ hội, đi tới phòng nghị sự, cho Độc Hoàng một cơ hội hiện thân.

Trần Tiểu Cửu thưởng thức chén trà thơm, một lúc sau, Hoa muội muội trang điểm xinh đẹp đi tới, trải qua một đêm yêu đương, nàng càng trở nên quyến rũ động lòng người.

Sau đó, Hỗ tam nương, Độc Hoàng, La Đồng, đều biết tin, đến phòng nghị sự.

Tiểu Cửu muốn sai La Đồng cử người đi thông báo cho Hắc Sơn, Mỵ Nhi, và Ngộ năng, để họ yên tâm.

La Đồng nhất nhất làm theo.

Trần Tiểu Cửu giải quyết xong việc, lại lén ném một ánh nhìn về phía Hỗ tam nương, mới u oán nói với Hoa Như Ngọc:

- Hoa nhi, Nguyệt Thần và Hồng Hạnh, sao vẫn chưa về?

Hoa Như Ngọc vừa nghe, trong lòng liền ghen tị, rút dây thừng hướng về phía Tiểu Cửu:

- Chỉ biết Nguyệt Thần tỷ tỷ, trong mắt chàng, còn có người khác không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK