Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu một lúc lâu sau cũng vẫn không nói gì, nhưng Chu Mỵ Nhi vừa nhắc nhở, liền thấy ngứa ngáy, nếu để tất cả các bà vợ lớn bé của mình tụ họp cùng một chỗ, như vậy thì sẽ đồ sộ tới mức nào?

Nhưng, tụ tập ở Chu gia, thì thật không công bằng, như vậy khác nào Chu Mỵ Nhi sẽ trở thành vợ cả, sẽ khiến các nàng không vui. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu do dự một chút, mới nói:

- Mỵ Nhi, nàng đón mọi người tới Cẩm Tú đình nhé, ở đó phong cảnh hữu tình, vẽ cảnh, cũng sẽ có hứng thú! Bây giờ ta phải đi thu dọn một chút, đợi các nàng tới.

Chu Mỵ Nhi đồng ý, liền đứng dậy đi thu xếp.

Trần Tiểu Cửu liền tỉnh táo lại, đứng dậy cưỡi ngựa, dẫn đầu đi tới Cẩm Tú đình.

Tuy đã vào độ cuối thu, nhưng hương vị lạnh lẽo buồn tẻ vẫn giăng đầy trong không khí, trong Cẩm Tú đình vẫn bập bềnh một mảnh hoa hải như cũ, thấy trên cửa chính Khổng Nghi Tần có đề ba chữ "Cẩm Tú đình", hắn liền muốn tìm thời gian để trò chuyện với Khổng Nghi Tần.

Sau khi Trần Tiểu Cửu quản lý thủy vận, nhàn nhã, thì thường sắp xếp một số người tới quản lý tất cả công việc trong đình, rất nhiều người trong quân đoàn Anh Mộc đều có gia quyến, trong đó có một số người được sắp xếp tới Cẩm Tú đình để trông coi đình viện, không để cho Cẩm Tú đình trở nên hoang phế.

Trần Tiểu Cửu chào hỏi mấy nha hoàn này, rồi chạy tới chỗ một cây tùng bên mép trái của đình, ngơ ngẩn thất thần ở đó.

Trên cây vẫn còn lưu lại một bài thơ tình mà Hồng Hạnh tặng cho hắn, nhìn cảnh nhớ người, thưởng thức những hàng chữ sầu triền miên kia, trong lòng hắn lại nhớ một tình cảm khắc cốt.

- Tiểu Cửu, ngươi trèo cao như vậy làm gì?

Trần Tiểu Cửu nghĩ tới Hồng Hạnh mà thất thần, chợt nghe thấy một tiếng gọi trong trẻo liền cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện là Đan Nhi đang chạy tới.

Đan Nhi biết Trần Tiểu Cửu có cái lỗ tai rất thính, không ngờ không phát hiện ra nàng đến đây, thấy thái độ như thất thần của Trần Tiểu Cửu, liền biết hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đan Nhi nhảy lên, liền nhìn thấy nét chữ thanh tú được khắc bằng dao trên đó, không khỏi nhíu mày.

Nàng và Hồng Hạnh đã từng giao đấu, hơn nữa, nàng còn bị Hồng Hạnh đánh gãy xương sườn, trong khuê phòng của Hồng Hạnh, nàng cũng từng nhìn thấy nét chữ của Hồng Hạnh , cho nên, vừa nhìn liền nhận ra đây chính là do Hồng Hạnh khắc ra.

Ngực Đan Nhi thở rất mạnh, bàn tay giơ lên, hung hăng đánh mấy cái vào ngực Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng:

- Tà tâm khó chết, ngoài đàn bà ra, ta chưa từng thấy ngươi lại rơi vào tình cảnh bi thảm như thế này.

Trần Tiểu Cửu bị Đan Nhi đánh vài cái, cũng không cảm thấy đau, thừa cơ ôm lấy Đan Nhi, cứ ngồi trên cây ngớ ngẩn hôn môi nàng một lần, khiến tóc mái của Đan Nhi tán loạn, hai má nóng bỏng.

Cho tới khi bàn tay Trần Tiểu Cửu không thành thật giơ lên mặt, mới bị Đan Nhi u oán xóa sạch:

- Không được! Tiểu Cửu, ngươi…ngươi phải báo thù cho ta mới được, coi như đó là phần thưởng cho ngươi, còn bây giờ thì không được.

Trần Tiểu Cửu luôn mồm thương tiếc:

- Ta…ta tưởng nàng đang khó chịu, nếu không nàng kêu rầm rì như vậy để làm gì? Ta chỉ muốn giải trừ sự thống khổ cho nàng.

- Cút, Tiểu Cửu thối, ngươi xấu tệ.

Đôi mắt quyến rũ của Đan Nhi nhìn ngang dọc, sự mềm mại trong đôi mắt giống như có một giọt nước nổi lên, thả người nhảy xuống đất, u oán sẵng giọng:

- Không cần ngươi quản, ta có kinh nghiệm, lát nữa…lát nữa sẽ tốt thôi.

Thấy trong sự u oán của Đan Nhi có mang theo niềm hạnh phúc, trong lòng Trần Tiểu Cửu liền suy nghĩ rất trong sáng: Ôi nếu có một ngày, ta có thể để cho tất cả những người phụ nữ mà ta yêu thương đều được hạnh phúc, vậy thì ta cũng thấy thật hạnh phúc.

Hiện giờ, cần để Chu Mỵ Nhi hạnh phúc trước đã.

Trần Tiểu Cửu lại quay lại ngồi trong đình, Đan Nhi đứng bên cạnh, nghiêng đầu, hoàn toàn không biết Tiểu Cửu tới đây vẽ cảnh làm gì? Thật là khó nói.

Đang lúc do dự, liền nhìn thấy Song Nhi ngoan ngoãn đi tới.

Đan Nhi thấy tò mò nói:

- Muội tới đây làm gì vậy?

Song Nhi cười kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu:

- Muội cũng buồn bực, muội cũng không biết Cửu ca gọi muội tới làm gì?

Trần Tiểu Cửu nháy mắt nói:

- Lát nữa sẽ nói với các nàng.

Lại thêm tiếng vó ngựa, Tuệ Nương và Tiểu Đường muội muội được huynh đệ trong quân đoàn Anh Mộc hộ tống tới.

Tiểu Đường muội muội chưa từng nhìn thấy sự tinh xảo của Cẩm Tú đình, vừa tới đình, liền bị cảnh đẹp rực rỡ của Cẩm Tú đình làm cho ngây người, trong mắt dập dờn những cơn sóng hưng phấn.

- Dại trai.

Đan Nhi khinh thường bĩu môi.

Song Nhi che miệng lén cười:

- Tỷ tỷ, tỷ nói tỷ à?

Đan Nhi liếc Song Nhi một cái, chột dạ, cũng không dám biện bạch, chỉ là lén nhìn trộm Trần Tiểu Cửu, tò mò nhìn hắn đang loay hoay vẽ cái gì đó.

Lại có tiếng xe ngựa tới, Chu Mỵ Nhi thướt tha bước tới.

Cho tới lúc này, Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Tiểu Đường muội muội, Tuệ Nương đều đã tới, Trần Tiểu Cửu mới sẵng giọng nói:

- Người đã tới đủ rồi, chúng ta bắt đầu nhé…

- Khoan đã! Còn chưa đủ.

Chu Mỵ Nhi thản nhiên cười, trong mắt lộ ra sự giảo hoạt.

Trần Tiểu Cửu khó hiểu, vợ lớn vợ bé của ta đều ở đây hết rồi, còn có ai chưa tới nữa?

Thấy sự mờ mịt trong mắt Trần Tiểu Cửu, Chu Mỵ Nhi vỗ nhẹ vào trán Tiểu Cửu, cười nói:

- Ngươi đoán xem?

Rồi kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu khẽ lay lay, không ngừng làm nũng.

Điều này khiến Đan Nhi vô cùng hâm mộ.

Người ta đều dám công khai quan hệ với Trần Tiểu Cửu, chỉ có mình là thừa, không dám công bố sự thật với thiên hạ, thật đáng buồn.

Trần Tiểu Cửu lại nhìn quét một lượt, lén nhéo tay Chu Mỵ Nhi:

- Ta đoán không ra! Nàng mau nói cho ta biết…

Dừng một lát, lại tỉnh ngộ, mới ghé vào tai Chu Mỵ Nhi, thấp giọng nói:

- Chắc không phải là nàng mời cả Tuyết Tử, Lan Lan, Không Không đấy chứ?

Chu Mỵ Nhi véo lưng Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng:

- Đó không phải chính là người mà ngươi muốn sao?

- Ta đâu có muốn chứ? Còn chưa bảo nàng mời Tuyết Tử…

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt tỏ ra vô tội.

Chu Mỵ Nhi quay mặt sang một bên, mơ hồ hừ một tiếng không rõ, nói:

- Trong lòng người đang mừng thầm còn gì! Người đều mời tới cho ngươi rồi, ngươi còn giả bộ thanh cao nỗi gì?

Đan Nhi, Song Nhi, Tiêu Đường muội muội, tất cả đều đừng một bên nhìn, cũng không biết Chu Mỵ Nhi và Trần Tiểu Cửu rút cuộc đang thầm thì cái gì, nhưng sự quyến rũ, thân thiết kia khiến TIểu Đường muội muội và Tuệ Nương thực sự ghen tị.

Hai người đều không chịu yếu thế, cũng tiến lên quấn quít với Trần Tiểu Cửu.

Ba cô nàng đều tranh nhau tình cảm của hắn, nhưng cũng khiến cho niềm hạnh phúc của Trần Tiểu Cửu mất đi.

Đan Nhi tức giận bĩu môi, đẩy Song Nhi, oán trách nói:

- Nha đầu chết tiệt, muội còn đứng ngây ra đó làm gì? Người ta đều đi tranh giành sự sủng ái, sao muội còn không đi? Cái đó mà cũng phải để ta nhắc muội sao.

Song Nhi cười thiện lương:

- Muốn đi thì tỷ đi đi, muội mới không đi.

Đan Nhi bị Song Nhi làm cho tức chết, đảo cặp mắt trắng dã, cúi đầu nỉ non nói:

- Ta đi làm gì? Nha đầu chết tiệt, chỉ biết sắp đặt ta.

Mấy cô nàng đẹp như hoa tính cách không giống nhau, mỗi người một vẻ, giống như là một đàn ong mật, vây quanh Trần Tiểu Cửu, thiếu chút nữa thì xé hắn thành năm bảy mảnh, rất đau đầu.

Đang lúc khó xử, chợt nghe thấy tiếng đàn rất êm tai, từ xa vọng tới, sâu kín truyền vào trái tim mọi người, tạo ra một sự thoải mái vô cùng.

Trần Tiểu Cửu đứng dậy, liền nhìn thấy Y Đằng Tuyết Tử một thân màu trắng, nụ cười thản nhiên quyến rũ, dẫn theo Lan Lan, Không Không, giống như tiên tử phiêu diêu bay tới.

Y Đằng Tuyết Tử nhận được tin của Chu Mỵ Nhi, cũng không biết rút cuộc Trần Tiểu Cửu muốn làm cái trò gì.

Lẽ nào là muốn ước hẹn với mình ở Cẩm Tú đình? Do dự một lúc, liền dẫn Lan Lan, Không Không, ngượng ngùng đi tới.

Nhưng, đến đây, lại nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, Tuyết Tử liền thoáng có cảm giác không ổn.

Những cô gái này, nàng đều quen, trên người họ có dấu hiệu chung dễ nhận thấy, đó chính là sau này bọn họ đều sẽ trở thành người phụ nữ của Trần Tiểu Cửu.

Còn mình, một cô nàng dị quốc, cũng không có quan hệ gì đặc biệt với Trần Tiểu Cửu, sao có thể trộn lẫn vào trong những trường hợp đặc biệt này?

Ôi…cũng không biết rút cuộc Trần Tiểu Cửu nghĩ thế nào? Lẽ nào hắn ám chỉ điều gì đó với mình chăng? Hoặc là có dụng ý gì khác? Càng nghĩ, trong lòng càng thấy hồ đồ.

Đôi mắt u oán nhìn thẳng vào người Trần Tiểu Cửu, khiến trái tim Trần Tiểu Cửu đập loạn lên, thật khó chịu.

Đan Nhi vốn áp lực rất lớn, trước khi Tuyết Tử tới, mọi người đều công khai hoặc bán công khai thừa nhận là người phụ nữ của Trần Tiểu Cửu.

Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương là người của Trần Tiểu Cửu thì ai cũng biết, Song Nhi cũng là Trần Tiểu Cửu chính miệng thừa nhận, Tiểu Đường muội muội luôn mặt dày mày dạn bám theo Trần Tiểu Cửu, cũng có thể coi là bán công khai.

Tính đi tính lại, chỉ có mình nàng, là tình nhân ngầm chôn giấu kỹ dưới lòng đất, không thể nhìn thấy ánh sáng.

Nàng chính là một vầng sáng chói mắt trong bụi rậm.

Thế nhưng, Y Đằng Tuyết Tử đến, đã xóa đi sự xấu hổ của Đan Nhi , đây cũng không phải là một cuộc tụ họp của các bà vợ của Trần Tiểu Cửu, chỉ có thể gọi là cuộc tụ họp của các giai nhân mỹ nữ.

Tuy bình thường Đan Nhi không có ấn tượng gì tốt đẹp với con hồ ly mê hoặc người này, nhưng lúc này nhìn thấy Tuyết Tử lại như nhìn thấy một sự cứu vớt kịp thời, trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng thân thiết.

Chu Mỵ Nhi bảo mọi người ngồi xuống, mới ngồi xuống bên cạnh Trần Tiểu Cửu, kiều mỵ nói:

- Chúng ta đều là người nhà, cũng không cần khách khí, thực ra, Tiểu Cửu là có chút việc riêng muốn nói với chúng ta những lời ngọt ngào.

Người một nhà? Việc riêng? Lời ngọt ngào?

Nghe thấy mấy câu này, Y Đằng Tuyết Tử lại không chịu ngồi yên, nàng không ngờ Chu Mỵ Nhi lại có thể dùng những câu nghe khó chịu như vậy làm lời dạo đầu, Tuyết Tử hung hăng nhìn Trần Tiểu Cửu, thầm nghĩ các bà vợ của ngươi tụ họp với nhau, ngươi gọi ta tới làm gì? Muốn làm nhục ta sao?

Y Đằng Tuyết Tử xấu hổ khẽ cười, đứng dậy nói:

- Các vị tỷ muội cứ nói chuyện, đầu ta hơi đau, ta muốn đi ngắm hoa cỏ ở đây, bây giờ không ngắm, sau này e không có cơ hội.

Nàng cứ đi như vậy, Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương, Song Nhi, Tiểu Đường muội muội đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong tiềm thức, bọn họ đã coi Tuyết Tử là đối thủ, đặc biệt là Chu Mỵ Nhi, mục đích mời Y Đằng Tuyết Tử tới, chính là để thăm dò tâm tư thực sự của Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu hiểu rõ tâm tư của các cô nàng, thấy Tuyết Tử bĩu môi, lộ ra vẻ mặt u oán, hắn cũng thấy áy náy, nhưng cũng không lên tiếng giữ lại.

Đan Nhi lại gấp gáp, Tuyết Tử cứ đi như vậy, chẳng phải là còn sót lại mình nàng sao? Như vậy thì mất mặt với các cô gái kia biết bao?

Không được, không thể để Tuyết Tử đi.

Đan Nhi tiến lên giữ chặt cánh tay của Y Đằng Tuyết Tử, thân thiết cười nói:

- Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ đi làm gì? Cứ nghe xem Tiểu Cửu nói những lời ngon ngọt gì? Lát nữa, ta sẽ dẫn tỷ đi thưởng hoa.

Tỷ tỷ?

Nghe thấy Đan Nhi gọi thân thiết như vậy, Y Đằng Tuyết Tử liền thấy kinh ngạc.

Thấy sự dịu dàng của cô gái này, dáng vẻ thân thiết này, chính là cô nàng dã man luôn hận mình thấu xương, luôn muốn giơ kiếm ám sát mình đó sao? Ta không phải là đang nằm mơ đấy chứ?

- Đan Nhi muội sao tự dưng lại trở nên thân thiết như vậy? Tỷ tỷ ta thật là kinh ngạc.

Y Đằng Tuyết Tử hừ một tiếng, trong lòng vô cùng khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK