Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu rời khỏi bến tàu, dẫn theo Đan Nhi, đi thẳng tới dịch quán của Tào công công!

Hắn đoán chắc Long Đại sẽ "khởi binh hỏi tội" với Tào công công, cảnh tượng chướng mắt như vậy, sao không khiến người ta kích động được chứ? Hắn nhất định phải đến phủ đệ của Tào công công trước Long Đại, châm ngòi ly gián, đích thân đạo diễn một phen! Ngồi nhìn hổ đấu nhau, triệt để làm cho mối quan hệ giữa Long Đại và Tào công công trở nên gay gắt, cho đến mức độ không thể khôi phục lại được.

Đan Nhi thì không hiểu Trần Tiểu Cửu vội vã như vậy để làm gì, cúi đầu trách móc mối tình tay ba giữa bản thân mình với, Tiểu Cửu, Song Nhi. Cũng chẳng có biện pháp thỏa đáng nào, có thể thoát khỏi tình trạng quẫn bách như hiện nay.

- Hảo Đan Nhi, cau mày, nghĩ ngợi gì thế?

Trần Tiểu Cửu tò mò cười.

- Cười gì mà cười? Chẳng phải là chuyện của Song Nhi muội muội đó sao ?

Đan Nhi tức giận đùng đùng véo hắn một cái, hờn dỗi nói:

- Sau này ở nhà ngươi không được len lút ôm ta, cũng không được vụng trộm sờ ta, chiếc mũi của tiểu nha đầu Song Nhi thính như vậy, nhất định có thể phát hiện mùi vị của ngươi ở trên người ta, đến lúc đó thì phải làm sao mới tốt đây? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Thế thì không được, nàng là người con gái của ta, ta muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, thế nào mà chẳng được?

Trần Tiểu Cửu không nhịn được lại kéo bàn tay nhỏ nhắn của Đan Nhi qua, ngọ nguậy trên lòng bàn tay của nàng ta.

Mặt Đan Nhi đỏ ửng lên, tuy rằng biết rõ bản thân mình cực kỳ có khả năng sau này sẽ là người của Trần Tiểu Cửu, nhưng nghe hắn nói trắng trợn ra như vậy, trong tim vẫn đập loạn xạ, rút bàn tay nhỏ lại, trách móc nói:

- Vô lại, ai là người con gái của ngươi? Còn nói những lời không biết xấu hổ như vậy nữa, ta dùng roi quất ngươi!

Trần Tiểu Cửu cười một cách xấu xa:

- Giờ ta không nói, đợi khi ta diệt lão thái giám rồi, đến lúc đó nàng sẽ thật sự là người con gái của ta rồi.

Đan Nhi lắc lư vòng eo:

- Khoan hãy nói chuyện viên mãn như vậy, cho dù ngươi tiêu diệt được lão thái giám, cũng phải qua ải của Song Nhi, tuy rằng muội ấy yếu đuối, nhưng công phu nước mắt, lại không ai bì kịp.

Trần Tiểu Cửu cười một cách thần bí:

- Sơn nhân tự có diệu kế. (Gia Cát Lượng)

- Ta phỉ nhổ! Chỉ nói mạnh miệng…

Trên đường hai người đấu khẩu, đi đến phủ đệ của Tào công công, cấm vệ quân giữ cổng đương nhiên biết Trần Tiểu Cửu là người nổi tiếng thân cận trước mắt của Tào công công, còn về phần tại sao lại nổi như vậy, mọi người đều không rõ chân tướng, lại không biết tại sao, nhưng đừng quan tâm nhiều như thế, khẩn trương thông báo mới là thật.

Chỉ một lúc sau, Khang Thiết liền tươi cười đi ra nghênh đón Trần Tiểu Cửu, vừa cười vừa thấp giọng hỏi:

- Trần công tử, sao lại đến vậy? Chẳng lẽ nhớ lão thái giám này rồi ư?

Trần Tiểu Cửu cười một cách xấu xa:

- Ta đến để đánh rắn giập đầu, ta vào trước để hàn huyên chuyện cũ với Tào công công, chốc nữa tên tiểu tử Long Đại ắt hẳn sẽ căng thẳng chạy đến kể khổ với Tào công công, ngươi không cần nói ta ở đây, trực tiếp dẫn y vào là được, ta phải châm ngòi ly gián mối quan hệ hữu nghị thâm sâu giữa hai người này.

Khang Thiết liên tục đồng ý, dẫn Trần Tiểu Cửu đi vào trong đại sảnh!

Tào công công híp đôi mắt hí, thấy Trần Tiểu Cửu đi vào, trong lòng có chút kích động, vội vàng ngồi dậy đón tiếp:

- Ây da! Trần công tử, sao hôm nay rảnh rổi như vậy? Mấy hôm không gặp, bổn công công lại có chút nhớ ngươi đấy!

Ta phỉ nhổ! Thứ không có "cây" như ngươi, làm gì mà nhớ ta chứ?

Rõ ràng là nhớ y thuật cao minh của ta thôi ! Lời khách sáo ai mà không biết nói ? Trần Tiểu Cửu chắp tay cười nói :

- Tào công công, mấy ngày không gặp, ta lại đến quấy rầy công công rồi.

- Đến đây! Mau mời ngồi!

Tào công công quay đầu lại lạnh lùng hừ giọng nói:

- Còn không mau dâng trà!

Lại liếc nhìn thấy sau lưng Trần Tiểu Cửu có một cô gái diện mạo vô cùng lạnh lùng đang đứng, còn nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt ngập tràn sát khí, nổ lên đốm lửa xoèn xoẹt, rất có khí thế của giương cung bạt kiếm.

Trong lòng Tào công công giật mình, cứ cảm thấy cô bé này giống hệt một người, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra, con mắt ti hí, toát ra hàn quang hoảng sợ.

Lão thái giám này, quả nhiên là mắt kẻ trộm!

Trần Tiểu Cửu than thở một hơi, trường hợp cổ động diễn trò này, vốn dĩ không nên dắt Đan Nhi theo.

Một chút khả năng diễn xuất cũng không có, chẳng lẽ chỉ cần phô ra bộ mặt hầm hầm, vẻ mặt lạnh lùng, là có thể chém cái đầu của gã thái giám này xuống hay sao? Ta cũng chẳng màng nói nàng nữa.

Trần Tiểu Cửu kề sát vào tai của lão thái giám, làm ra vẻ ngượng ngùng, ái ngại nói:

- Tào công công, để người cười chê rồi, tiểu nha đầu này, thị vệ của ta, chính là cô bé ta dắt đến Hà Hoa lâu lần trước đó, công công còn nhớ không?

- Ô! Nhớ ! Nhớ! Cô gái này là người yêu của ngươi à ?

Tào công công gật đầu, chẳng trách nhìn có chút quen mặt, nhưng ánh mắt vẫn toàn là hàn quang :

- Thế sao cô bé đó lại có ý thù địch với ta, cảm giác cứ như muốn rút kiếm giết chết ta vậy ?

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng nói:

- Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, Tào công công, lần gặp mặt tại Hà Hoa lâu lần trước, ta chẳng phải đã lọt vào mắt xanh của hoa khôi Tuyết Tử tiểu thư, tại lầu các ấm áp, cùng nàng trải đêm xuân phong?

- Đích thực có chuyện này!

Tào công công gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra thần sắc tò mò muốn biết thêm.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Người yêu của ta tính tình bướng bỉnh, lòng sinh đố kỵ, thật không giấu gì, sau khi về nhà, đã hung hăng trừng phạt ta một phen, mông cũng bị đánh sưng tấy cả lên! Ngoài trừ oán trách ta thích đuổi bướm hái hoa, còn coi Tào công công như người mai mối đã tác thành cho ta vào tiểu thư Tuyết Tử, trong lòng vô cùng oán hận lão ngài!

- Thì ra là vậy!

Tào công công lúc này như hiểu ra mọi chuyện, thì ra cô nàng này là một bình dấm chua, làm rõ nguyên nhân này rồi, một trái tim treo cao ngút cuối cùng cũng thả xuống, ánh mắt sắc bén đã nhạt đi rất nhiều, một lần nữa lấy ra ánh mắt cười hi hi.

Lão thái giám, tinh ranh như vậy, phí hết không ít võ mồm của ta!

Trần Tiểu Cửu ngoái đầu lại trừng mắt với Đan Nhi một cái, cố làm ra vẻ nói:

- Đàn bà con gái, không biết thể thống gì sao? Đây là Tào công công, nàng phát cuồng cái gì? Về nhà lại xử lý nàng sau, ta và Tào công công có chuyện quan trọng cần thương lượng, nàng còn không mau lui ra?

Tuy rằng Đan Nhi đơn thuần, cũng biết vừa rồi mình có chút lỗ mãng, nếu không phải Trần Tiểu Cửu phản ứng thần tốc, miệng lưỡi khéo léo, nàng cũng sẽ nông nổi lấy nghĩa xả thân, trường kiếm đâm thẳng vào Tào công công rồi!

Nàng trừng mắt hung hăng nhìn Trần Tiểu Cửu và Tào công công một cái, tức giận đùng đùng mà lui xuống, trong lòng thì lại đang tính xem sau khi trở về phải đánh mông Trần Tiểu Cửu thế nào đây.

- Tào công công, người xem tính xấu của nàng ấy đấy, để người chê cười rồi!

Trần Tiểu Cửu giả vờ giả vịt cười trả lễ.

- Không sao! Đây là tính cách chân thật!

Tào công công cũng phẩy tay đuổi Khang Thiết ra ngoài.

Trong nhà chỉ còn Trần Tiểu Cửu và bản thân hlão, Tào công công mới nén giọng nói:

- Trần công tử, dược liệu mà ngươi nói với ta, ta đã bắt tay đi làm, hai loại dược liệu thiên sơn tuyết liên và nhân sâm ngàn năm, ta đã chuẩn bị chu toàn, các dược liệu còn lại vẫn còn đang tìm, nhưng mong sớm ngày tìm thấy thì tốt, vậy sẽ sớm thỏa tâm nguyện của ta.

- Công công đừng vội! Người hiền ắt sẽ gặp lành!

Trần Tiểu Cửu giả tình giả nghĩa nói:

- Chỉ cần công công chuẩn bị dược liệu đầy đủ, ta sẽ lập tức trị liệu cho công công, trả lại cho công công một cơ thể bệnh trừ triệt để, khỏe mạnh cường tráng.

Tào công công nghe vậy, trong đầu lóe lên hoang tưởng mình lại được trở lại làm đàn ông, khóe miệng nở ra nụ cười đắc ý.

Hai người đang chuyện trò tâm đầu ý hợp, chính vào lúc này, lại nghe thấy Khang Thiết ở bên ngoài lớn tiếng gọi:

- Tào công công, Long Đại đến thăm!

Trong lòng Tào công công giật mình, sao lại là y tới? Đang lúc muốn ngăn Long Đại đi vào, thì lại nghe tiếng mở cửa kít két, tên tiểu tử Long Đại này đã tự tiện đi vào.

- Tào công công, Long Đại có lễ !

Long Đại chắp tay chào, lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt gấp gáp, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu không ngờ lại đĩnh đạc ngồi bên cạnh Tào công công, không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm trợn tròn mắt, đôi mắt khẽ co giật vài cái, phát ra thần sắc kinh hoảng.

- Ngươi…sao ngươi lại ở đây?

Long Đại chỉ Trần Tiểu Cửu, một vẻ mặt không thể tin được.

Tào công công làm sao mà ngờ tới Long Đại sẽ lỗ mãng xông vào như vậy, ba người chạm mặt như vậy, thật là có chút ngượng ngùng, lão ái ngại động đậy khóe miệng một cái, không biết nên xử lý cảnh tượng ngoài ý muốn trước mắt như thế nào.

Trần Tiểu Cửu vui sướng nhìn vẻ mặt khó xử của hai người, đĩnh đạc phẫy tay nói:

- Long Đại, ngươi đứng ngơ ngẩn ra đó làm gì? Mau ngồi đi!

Hắn chỉ vào cái ghế vuông bên dưới tay trái, vẻ mặt đón tiếp rạng rỡ, vào vai nửa chủ nhà.

Tào công công cũng tỉnh táo lại, khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng nói:

Long Đại, còn không mau ngồi xuống! Người đâu, dâng trà!

Long Đại nhìn Tào công công cùng tên Trần Tiểu Cửu đang ngồi ngang hàng, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì đó, thì ra tin đồn hai người bất hòa trước đây đều là giả, tên tiểu tử này và Tào công công không ngờ lại là bạn bè thân thiết.

Nếu không, với thân phận cao quý của Tào công công, sao lại có thể ngồi ngang hàng với hắn được?

Y vô cùng bất đắc dĩ, ngồi xuống chiếc ghế vuông dưới tay trái, trong lòng oán trách chuyện này phải bắt đầu nói như thế nào đây?

Tào công công chỉ thấy ngượng ngùng, lão đã từng nhận năm mươi ngàn ngân lượng của Long Đại, cũng dốc sức vì Long Đại mà áp chế công văn của Trần Tiểu Cửu, nhưng kế hoạch thì không nhanh như sự thay đổi.

Y thuật thần kỳ của Trần Tiểu Cửu, đủ để Tào công công thay đổi tâm ý, cho dù Long Đại có đập một triệu ngân lượng ra, cầu xin lão ngăn cản thủy vận của Trần Tiểu Cửu, Tào công công cũng sẽ không đồng ý.

Nực cười? So với việc được hồi phục lại thân thể nam nhi, triệu lượng bạc chẳng đáng vào đâu!

Nhưng mà, trong lòng lão cũng không mong muốn rạn nứt mối quan hệ với Long Đại, một người hảo hán có ba người giúp, một kẻ gian thần, có ba kẻ đồng lõa, có một số việc, vẫn cần có một số nô tài bảo vệ xung quanh.

Long Đại chính là một hảo nô tài dưới trướng của mình, nếu như bỏ đi uổng phí như vậy, há chẳng phải đáng tiếc sao?

Mấy hôm nay lão tính toán muốn tìm Long Đại trấn an một chút, hoặc giả nghĩ một cách khác, mở rộng thế lực của Long Đại, bù đắp một chút, không ngờ Long Đại thiếu kiên nhẫn, đến tìm lão chất vấn.

Điều này khiến trong lòng Tào công công rất không thoải mái.

Hơn nữa, lại bị Trần Tiểu Cửu trông thấy, có thể nào sẽ bị Trần Tiểu Cửu hiểu lầm không? Nếu thật sự phát sinh mâu thuẫn gì, thế thì không xong rồi.

Tào công công miễn cường nặn ra một nụ cười, như có ngụ ý sâu xa nói:

- Long Đại, ngươi có việc gì quan trọng à? Ta và Trần công tử đang bàn bạc chuyện quan trọng, đợi sau khi thương lượng xong, chúng ta lại hàn huyên chuyện cũ, thế nào?

Nói xong, không ngừng nháy mắt với Long Đại, để y tránh mặt trước.

Tuy rằng Long Đại trong lòng bất mãn, nhưng cũng nhìn ra dụng ý của Tào công công, đứng dậy liền cáo lui trước!

Làm sao mà Trần Tiểu Cửu có thể để màn kịch hay hạ màn như vậy, chưa diễn đã tan ư? Vội vàng đứng phắt dậy, đi lên trước ngăn bóng dáng Long Đại lại, cười nói:

- Long Đại, ngươi khoan hãy đi, chuyện riêng giữa ta và Tào công công đã thương lượng xong, vừa hay ngươi đến rồi, chúng ta hãy nói chuyện thủy vận đi, đôi bên cũng sẽ hiểu nhau hơn một chút!

Long Đại đang nóng giận, lại lần nữa đặt mông lên chiếc ghế vuông, tức tối nói:

- Nói thì nói, ta sợ ngươi ư? Ta đang muốn tìm ngươi nói lý, xem thử rốt cục là ai đuối lý.

Đuối lý? Trong ba người, đương nhiên là Tào công công đuối lý nhất!

Y đặt mông xuống, ngược lại đã làm Tào công công hoảng sợ, trong lòng thầm tự trách: Long Đại ơi là Long Đại! Ngươi quả nhiên là thứ không hiểu chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK