Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưỡi đao sắc bén, ánh đao lóe sáng, một vầng sáng trên không trung, rất nhanh hướng trên cổ rồi mất đi!

Mọi người hô gào, làm kinh động, một cảnh tượng bất thình lình này khiến cho một đám nam nhân không kịp phản ứng.

Đang trong thời khắc quan trọng, một bàn tay to bản đưa ra, bắt lấy thân đao một cách vững chắc, ngăn cản cái vệt sáng nhanh như chớp kia.

Tư Đồ Bá cúi đầu nhìn bàn tay kia, biết ngay là ai ngăn cản hành vi điên cuồng của ông, trong mắt ông lóe ra một cái nhìn quỷ quái, vùng vẫy một cách đau đớn nói:

- Không ai ngăn cản được ta, lòng ta đã quyết, muốn cùng Nhị đệ xuống suối vàng!

Những kẻ tâm phúc của Tư Đồ Bá chạy tới gần ông, vừa an ủi, vừa trừng mắt nhìn La Đồng vì hành động của anh ta.

La Đồng bắt lấy thanh đao giết người không thấy máu kia một cách vững vàng, nhìn thấy chúng huynh đệ mình vì chuyện này mà chia rẽ, trong lòng khổ sở, nghĩ rằng Đại đương gia bế quan vài ngày, gây ra sự tình náo loạn như thế này khiến mọi người nghe mà thấy kinh hãi, thật xấu hổ.

Anh ta thở dài, trong mắt hiện ra sự chân thành, nói:

- Nhị đương gia, người chết không thể sống lại, thật không có một đường sống sao?

Tư Đồ Bá thân hình khôi ngô bỗng nhiên run run, khóc lóc than thở:

- Một đường sống cũng không có, trừ phi....

- Trừ phi thế nào?

La Đồng nhìn Nhị đương gia thở dài.

Ánh mắt Tư Đồ Bá giảo hoạt, nhìn các vị huynh đệ, cổ họng như bị đè nặng nói:

- Người chết không thể sống lại, ngay cả La Nhị đương gia một mạng đổi một mạng, Nhị đệ của ta cũng không thể sống lại, việc đền mạng ta coi như bỏ qua!

Chúng huynh đệ nghe vậy đều giơ ngón tay cái tán thưởng Tư Đồ Bá anh minh, tích phúc đức cho vạn vật!

Tư Đồ Bá đã mua chuộc được lòng người thành công, đột nhiên chuyển giọng nói:

- Nhưng tội chết thì không thể tránh khỏi, không thể tha thứ, bằng không làm sao cho phải với cái chết của Nhị đệ?

- Mời Nhị đương gia nói rõ hơn!

La Đồng khom người nói, chỉ nghĩ muốn giữ được cuc diện yên ổn, khiến cho các huynh đệ tâm phục khẩu phục, đồng lòng cùng nhau, không làm phụ lòng sự giao phó của Đại đương gia.

Tư Đồ Bá cao giọng nói:

- Tam đương gia, có hai con đường, do ngươi chọn! Thứ nhất, do chính ngươi nói ra, từ nay về sau không còn là người trong sơn trại, ngươi không còn liên quan gì tới bất kỳ cái gì trong sơn trại!

Chúng huynh đệ xuỵt một tiếng, Từ Hạt Tử cũng không kìm chế được, chỉ vào Tư Đồ hống hách:

- Ngươi rốt cục có ý đồ gì? Làm sao lại có thể bắt Tam đương gia và các huynh đệ chia lìa nhau? Lẽ nào, Nhị đương gia ngươi, vẫn còn muốn vứt bỏ cả quyền lợi sao?

- Câm miệng!

La Đồng đỏ gắt mặt lên, nhìn ánh mắt bi thương của Tư Đồ Bá, điềm đạm, nói một cách chắc chắn:

- Nhị đương gia, còn một con đường nữa, ngươi nói ta nghe!

Tư Đồ Bá hừ lạnh một tiếng:

- Con đường khác? Hừ... Nếu ngươi không muốn rời khỏi sơn trại, thì hãy tự mình chặt một cánh tay, để chôn cùng huynh đệ của ta!

- Ngươi nói cái gì?

La Đồng nhìn trừng trừng vào Tư Đồ Bá.

- Chặt bỏ một cánh tay, cho chôn cùng huynh đệ ta!

Tư Đồ Bá nói như đinh đóng cột:

- Bằng không, ngươi hãy rời khỏi sơn trại, cánh tay của ngươi cũng sẽ bình yên vô sự....

Chúng huynh đệ nghe vậy, ồn ào, vây cánh của La Đồng và lũ tâm phúc của Tư Đồ Bá cãi lộn nhau, một đám làm loạn, dường như muốn động thủ.

Từ Hạt Tử giơ tay cái, tức giận nói:

- Nhị đương gia, ngươi khinh người quá đáng, Tam đương gia là một người nhân hậu, Từ Hạt Tử ta bị mù một mắt cũng nhìn ra sắc mặt dối trá của ngươi....

- Ngươi nói cái gì vậy?

Tư Đồ Bá khinh thường nói:

- Tam đương gia chỉ là một con chó mà thôi..

- Ta... Ta giết ngươi...

Từ Hạt Tửhung dữ, bắt đầu động thủ.

- Một kẻ mù lòa, ngươi giết được ta sao?

La Đồng giữ Từ Hạt Tử đang nổi giận lại, nhìn các huynh đệ đang tranh cãi nhau, tim như bị đao cắt, tay nắm thành quyền, vỗ mạnh xuống bàn, giận giữ hét:

- Đủ rồi, tất cả im lặng cho ta!

Chúng huynh đệ nhìn thấy La Đồng tức sùi bọt mép, không dám nói nửa lời.

Đôi mắt La Đồng mang vẻ sầu muộn, nhìn mọi người nói:

- Các huynh đệ, khẩu hiệu của gia trại sơn quy, các ngươi không nhớ rõ sao?

- Anh hùng hiệp nghĩa, trừ ác làm thiện, giúp đỡ chính nghĩa, huynh đệ đồng lòng!

- Huynh đệ ta xích mích như hôm nay, nguyên nhân cũng là do một mình La Đồng ta gây ra, tất nhiên là ta đã phạm vào quy định của sơn trại, nên ta phải chịu phạt!

Từ Hạt Tử lo lắng nói:

- Tam đương gia, người muốn rời chúng tôi mà đi sao?

- Ta sao bỏ mọi người được?

La Đồng giơ tay lấy một thanh đao, múa lưỡi đao sắc bén, cười nói:

- Ta tự chặt một tay, giải quyết mọi vấn đề khó khăn!

- Không thể....

Từ Hạt Tử liền đoạt lấy thanh đao, nắm chặt cánh tay La Đồng, quay đầu về phía Tư Đồ Bá, căm tức:

- Ngươi quả nhiên là kẻ độc ác, một mực muốn phủ nhận sự trung thành của Tam đương gia......

- Ta không có ép buộc Tam đương gia, là gã cam tâm tình nguyện tự chặt tay mình!

Tư Đồ Bá cười một tiếng lạnh lùng, nói với La Đồng:

- Tam Đương gia nếu ngươi khó xử, hay là để ta xuống suối vàng cùng đệ đệ ta!

Nói xong, một thanh thanh cương đao đã đặt trên vai.

- Khoan đã!

La Đồng đẩy Từ Hạt Tử ra, nói:

- Huynh đệ như tay với chân, đúng là phải lấy cánh tay này, chỉ là một cánh tay mà thôi, có gì không hạ thủ được?

Nói xong, mặt đầy bi thương, ánh sáng lạnh lẽo lóe sáng, giơ đao lên cao, thần hồn nát thần tính mà hạ đao xuống.

Lúc này, đám nam nhân mở to hai mắt nhìn, không nghĩ La Đồng sẽ làm vậy, Từ Hạt Tửngã xuống đất, con mắt duy nhất nhắm lại đầy bi thương.

Nhưng Tư Đồ Bá mở to mắt, khóe miệng cười một cách quái dị.

Ánh đao lóe sáng, cùng với khí thế vừa gào thét, thanh đao liền đặt trên cánh tay của La Đồng, đột nhiên đâm vẹo sang một bóng đen khôi ngô, một cánh tay đặt trên cánh tay của La Đồng.

La Đồng võ nghệ cao cường, đao ở trong tay anh ta, sử dụng thành thạo, cương đao uy mãnh, trong nháy mắt nằm trên cánh tay đầy mồ hôi của một bóng đen, liền dừng lại, không thể chuyển động được một chút nào nữa.

- Hắc Sơn, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn ngăn cản sự trung nghĩa của ta sao?

Sắc mặt La Đồng đỏ lên, tức giận nói:

- Ngươi mau tránh ra cho ta! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hắc Sơn thở hổn hển, mặt vui sướng, thấp giọng nói;

- Tam đương gia, xin đừng nóng vội, Cửu ca...Cửu ca đến rồi..

Trần huynh tới đây rồi? Ha ha...Ta sao có thể quên hắn.

La Đồng bừng tỉnh ngộ, cười và vỗ một cái vào bả vai Hắc Sơn, giẫm chân nói:

- Tiểu tử ngươi, quả nhiên đầu óc nhanh nhẹn hơn ta nhiều.

- Ôi Trần huynh đệ ở đâu vậy? Mau dẫn cậu ta vào đây...

La Đồng vui mừng quay đầu lại đã thấy một bóng người thon dài đứng trước cửa, khuôn mặt tuấn tú cười thân thiện, đôi mắt có vẻ kỳ lạ, cười nhìn hắn.

- Trần huynh đệ, ngươi tới thật đúng lúc! Ta giới thiệu ngươi với mọi người một chút!

La Đồng cũng không vội mất một tay, kéo Trần Tiểu Cửu , lớn tiếng nói:

- Các vị huynh đệ, vị công tử này rất nhanh nhẹn, là đại ân nhân đã nghĩ ra cách cứu ta ngày ấy, nếu không có vị huynh đệ này, thì không chỉ có ta bị chém đầu, mà cả Đại đương gia cũng phải mất mạng.....

Tư Đồ Bá nhìn thấy một tên nam nhân trẻ xuất hiện quấy nhiễu việc tốt của ông ta, trong lòng hết sức giận giữ, lạnh lùng nói:

- Một gã công tử nhu nhược tay không trói gà không chặt, gọi là ân nhân chó má gì chứ?

Ông ta thầm vận công, âm thanh trâm biếm đó truyền khắp ngõ ngách của đại điện.

Giữa lúc mọi người đang mơ hồ, từ đám đông, hơn chục gã nam nhân đi ra, cúi người bái lạy Trần Tiểu Cửu, tất cả đồng thanh:

- Đa tạ ân công giúp đỡ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK