Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Thôi Châu Bình đỏ bừng đến nỗi tím tái lại, đôi mắt như lửa đốt hừng hực, đôi gò má như run rẩy, mở miệng chửi:

- Cái thằng phu ngựa này, dám bắt nạt ta à, ta đường đường là một cử nhân, sao có thể phục ngươi được chứ?

Lời này vừa nói ra, khiến đám tài tử đều nghị luận chê cười, đều chỉ trích hắn nói mà không giữ lời, làm mất mặt những kẻ đọc sách thánh hiền.

- Nghiệt tử, câm mồm!

Một giọng nói uy nghiêm vẻ tức giận từ xa xa vang tới, sau đó là tiếng bước chân điềm tĩnh từ từ bước vào, rồi đứng trước mặt Thôi Châu Bình.

- Thôi gia ta luôn là những người ham học hỏi, không ngại học hỏi kẻ bề dưới, lẽ nào ngay cả một gia quy cơ bản này cũng quên mất sao?

Giọng nói hùng hồn của Thôi Viễn Sơn lại vang lên:

- Đã chơi là phải phục, nước đổ thì khó lấy lại được, nam tử hán đại trượng phu, việc này mà cũng không làm nổi, thì làm sao xứng đáng để trở thành chưởng môn đời thứ ba của Thôi gia chứ?

- Cha...

Thôi Viễn Sơn khó xử nói.

Thôi Viễn Sơn nhìn hắn lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lại nói với Trần Tiểu Cửu:

- Dạy con không tốt đã khiến vị tài tử này cười chê rồi.

Thôi Viễn Sơn cũng là một bác học đại nho dám làm dám chịu, người ta thường nói lão tử anh hùng nhi hảo hán, Thôi Viễn Sơn học rộng hiểu nhiều sao lại sinh ra một đứa con kém cỏi thế này chứ?

Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Thôi Viễn Sơn, một biểu lộ về sự đáng tiếc, tiếc rằng sắt không thể rèn thành thép được, mỉm cười nói:

- Thôi bỏ đi, nếu lệnh công tử đã không muốn bái sư, thì cũng không nên ép buộc làm gì, chỉ cần sau này kiềm chế một chút là được, không phải ai cũng có lòng độ lượng như ta đâu.

- Nghiệt tử, còn không mau cút đi!

Thôi Viễn Sơn tức giận trợn tròn mắt lên mắng hắn.

Ngươi rộng lượng cái đít ý, nếu ngươi rộng lượng thì ta đã là độ lượng vô biên rồi! Thôi Châu Bình trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái rồi hừ một tiếng bất đắc dĩ rời đi.

- Vị tài tử này, ngươi có thể phá giải được thập bát liên hoàn mà lão tổ tông ta đã sáng tạo ra, đúng là tài trí hơn người, hi vọng đường công danh của ngươi sẽ vô lượng.

Thôi Viễn Sơn tự đáy lòng ca ngợi.

- Ông nói cái gì? Thập bát liên hoàn này là lão tổ tông của Thôi gia sáng chế ra sao?

Trần Tiểu Cửu nghe tới đây vô cùng ngạc nhiên nói.

- Đúng là do lão tổ tông Thôi gia ta sáng chế ra, sao công tử phải ngạc nhiên như vậy chứ?

Thôi Viễn Sơn cũng kinh ngạc nói.

- Nếu đã như vậy, thì ta cũng cả gan phỏng đoán một chút!

Trần Tiểu Cửu trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Đệ nhị quan chắc chắn là Hàn Nặc Tháp phải không?

Thôi Viễn Sơn nghe vậy, hai mắt trợn tròn lên, tỏ ra rất kinh ngạc nói:

- Lẽ nào công tử có tài đoán trước được sự việc, không ngờ có thể đoán được đề mục của lão tổ tông ta đề ra, quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Trong mắt Trần Tiểu Cửu lóe lên một tia sáng, thập bát liên hoàn và Hàn Nặc Thấp là tinh hoa văn hóa của đông tây phương, thập bát liên hoàn đại diện có lối suy nghĩ ngang của Đông phương, còn Hàn Nặc Tháp đại diện cho lối suy nghĩ dọc, vô cùng sâu sắc. Hai dòng tư tưởng đó hoàn toàn khác nhau nhưng lại tương hỗ cho nhau.

Lúc này, tâm trạng của hắn bốn bề sóng dậy, giống như ngựa phi vậy, không thể nào bình tĩnh lại được, hắn thầm cảm thấy, sự việc không ngờ lại ly kỳ như vậy, sự thần kỳ của lão tổ tông của Thôi gia khiến hắn có cảm giác được mở rộng tầm mắt.

Ánh mắt Trần Tiểu Cửu nhìn theo Thôi Viễn Sơn đi xa xa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hoàn vang lên, dường như hắn hiểu ra điều gì đó, quay đầu lại thì thấy tiểu thư đồng vẻ mặt rất chăm chú, không hề bị ảnh hưởng bởi những ồn ào náo động của đám tài tử, thập bát liên hoàn trong tay bây giờ đã giảm xuống còn thập thất liên hoàn rồi. Lần này khiến Trần Tiểu Cửu phải há hốc mồm lên, điều này đồng nghĩa với điều gì thì hắn hiểu rõ.

Trên vẻ mặt tiểu thư đồng nở ra nụ cười rất hồn nhiên.

Cái cô nàng này cũng có chút thú vị đó chứ, thập bát liên hoàn, từng hoàn nối liền với nhau, có thể giải được hoàn đầu tiên, thì những hoàn còn lại có thể dựa vào phương pháp cũ mà làm là được. Hai nén hương cũng đã cháy hết, đôi tay tiểu thư đồng buông xuống, thập bất liên hoàn kia đã biến thành mười tám chiếc hoàn đơn lẻ rồi.

Chuyện lạ thì năm nào chẳng có, năm nay thì đặc biệt nhiều hơn, với cảnh tượng này đám tài tử giai nhân nhìn thấy như vậy là đã quá đủ rồi, những ánh mắt hâm mộ và ghen tị nhìn vào tiểu thư đồng, đều không thể ngờ được một tiểu thư đồng mà lại có trí tuệ siêu đẳng như vậy, có thể phá giải được tuyệt học của lão tổ tông Thôi gia.

Chỗ ngực của tiểu thử đồng hơi phập phồng lên, trên cánh mũi dường như có những giọt mồ hôi, Trần Tiểu Cửu tiến lên vuốt vuốt chiếc mũi nhỏ, ca ngợi:

- Tiểu muội muội không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh, ca ca thấy rất vui!

Tiểu thư đồng thản nhiên cười nói:

- Đại ca ca, không phải ta thông minh, là vì trước kia ta cũng đã thấy trò chơi này rồi, ca ca của ta đã từng chơi trò này. Những lúc nhàm chán đều đứng bên cạnh xem anh ấy, chỉ có điều trò chơi đó đơn giản hơn cái này rất nhiều, chỉ là chín liên hoàn, lần này là thập bát liên hoàn.

- Ca ca của nàng là ai vậy? Không ngờ lại lợi hại như vậy, ta muốn gặp mặt một lần!

Mắt Trần Tiểu Cửu đảo đảo, tiện mồm hỏi luôn. Tiểu thư đồng thè lưỡi ra rất đáng yêu, cười giảo hoạt nói:

- Ca ca của ta chính là ca ca của ta đó, ta không nói cho ngươi biết đâu!

Cái cô bé này không bị mắc mưu nhỉ, Trần Tiểu Cửu vuốt vuốt đầu nàng nói:

- Nàng đúng là đứa bé lanh lợi đó!

Trong lòng hắn thầm bồn chồn, Thôi Viễn Sơn nói rằng thập bát liên hoàn là do lão tổ tông của Thôi gia sáng chế ra, mà tiểu thư đồng lại nói đã xem qua ca ca của nàng chơi qua rồi, đây rõ ràng là một vấn đề rất mâu thuẫn, lẽ nào trong đó còn có bí mật gì mà người ta không biết chăng?

Đệ nhất quan đã kết thúc, trong hơn hai ngàn tài tử chỉ có mười người có thể phá giải được thập bát liên hoàn, công nhận xác suất tuy rằng rất thấp, nhưng Trần Tiểu Cửu vẫn vô cùng cảm thán, Đại Yến quả là nhân tài địa linh, những tài từ vượt qua được đệ nhất quan này ắt hẳn không phải là ngươi bình thường rồi.

Những tài tử qua quan đều nở nụ cười vui vẻ, vẻ rất tự tin cao ngạo, có thể phá giải được cửa ải mà lão tổ tông của Thôi gia sáng tạo ra, đó cũng là một chuyện vô cùng vinh hạnh rồi. Những vị tài tử không vượt qua cửa ải thì đều lắc đầu thở dài, rồi rời khỏi nơi thi, với thân phận là người tham gia bây giờ lại trở thành một khán giả rồi, cảm thấy hụt hẫng.

Thôi Viễn Sơn tập hợp mười người lại, mỉm cười nói:

- Các vị tài tử, có thể chiến đấu trước thiên quân vạn mã, thành công tiến vào đệ nhị quan, đây cũng là một vinh hạnh vô cùng lớn lao đối với các vị, ta cũng thấy vui thay cho các vị, hi vọng đệ nhị quan này các ngươi cũng sẽ biểu hiện thật tốt!

Lão vẻ đầy thâm ý nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, lại cao giọng nói:

- Tiếp theo là cửa ải thứ hai----- Hàn Nặc Tháp!

Lúc các vị tài tử đang tìm bậc thang, bỗng cảm thấy dưới chân động một cái, từ từ dâng lên cao, rồi vững vàng tiến tới lầu hai, các vị tài tử ngơ ngác nhìn nhau, Thôi Viễn Sơn mỉm cười nói:

- Cái này là do lão tổ tông phát minh ra, không phải kinh ngạc đâu!

Chỉ có Trần Tiểu Cửu là có tầm hiểu biết sâu rộng, lộ vẻ rất thản nhiên.

Mười vị tài tử tài nữ, mỗi người được phân một cái bàn, hai bên đều có tầm ngăn lại, trên bàn được đặt ba trụ sắt, trên mỗi trụ sắt được đặt mười cái vòng bằng đồng từ lớn tới nhỏ, lúc mọi người không hiểu thế nào, Thôi Viễn Sơn lại nói:

- Cái này chính là Hàn Nặc Tháp, cũng là một tuyệt học mới của lão tổ tông.

- Hàn Nặc Tháp được tạo nên bởi ba trụ sắt, trên mỗi trụ sắt được đặt theo thứ tự từ lớn tới nhỏ những vòng tròn bằng đồng, hơn nữa phải tuân thủ nghiêm khắc một nguyên tắc, trên mỗi vòng nhỏ không được đặt vòng lớn, giữa ba chiếc trụ sắt này một lần có thể di chuyển một chiếc vòng, nếu ai đó gian dối, thì lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi Trích Tinh Lâu, sau khi cháy hết hai nén hương thì ta sẽ tới kiểm tra!

Thôi Viễn Sơn lại nhìn rất sâu thẳm vào Trần Tiểu Cửu một cái, cao giọng nói:

- Bây giờ, bất đầu!

Khi bắt đầu Thôi Viễn Sơn lựa chọn đứng trước mặt Trần Tiểu Cửu.

Đám tài tử thấy cuộc phá ải đã bắt đầu, bắt đầu cầm những vòng lên thực hiện, chỉ có Trần Tiểu Cửu là vẫn đứng ở đó, dường như người không tham gia vậy, cứ mỉm cười đứng đó, Thôi Viễn Sơn thấy bộ dạng của Trần Tiểu Cửu, vô cùng kinh ngạc vội vàng hỏi:

- Vị tài tử này, sao ngươi vẫn còn chưa động chân động tay? Đã bắt đầu rồi, lẽ nào ngươi muốn bỏ cuộc sao?

Trần Tiểu Cửu nghe xong, tiện tay cầm la bàn lên, cười nói:

- Thôi tiên sinh, ta đang nghĩ cửa ải tiếp theo là gì?

Thôi Viễn Sơn kinh ngạc há hốc mồm ra, tên tiểu tử này đã đoán trúng cửa ải thứ hai, lẽ nào cửa ải thứ ba hắn cũng đoán được sao? Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trần Tiểu Cửu, vô cùng hiếu kỳ nói:

- Ngươi có thể đoán ra được sao?

- Nếu ta đoán không sai, đệ tam quan chính là thi kỳ nghệ! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu thản nhiên nói.

Thôi Viễn Sơn nhìn Trần Tiểu Cửu từ trên xuống dưới một lần rồi nói:

- Dám hỏi quý tính đại danh của công tử?

- Ta là Trần Tiểu Cửu, là phu ngựa của Chu gia!

- Công tử tài cao, thấy rõ được tiên cơ, không còn có kẻ hơn được nữa rồi!

Thôi Viễn Sơn rất nho nhã lễ độ, chắp tay vào cúi chào hắn rồi nói.

Trần Tiểu Cửu vội vàng đáp lễ, trong lòng không khỏi cảm thán, Thôi Viễn Sơn bác học đại nho như vậy, mà lại có thể hành lễ với kẻ dưới, lại sinh ra cái tên nhãi Thôi Châu Bình chẳng biết trời cao đất dầy là gì, đúng là khiến người thấy khó hiểu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK