Mục lục
Siêu Cấp Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy, trong lòng sửng sốt: Chẳng lẽ Tam nương điên rồi sao? Ta anh tuấn dễ nhìn như vậy, chạy đến trước mặt Chu lão phu nhân biểu diễn làm cái gì? Bà ấy xem ta xấu hay tốt, thì có quan hệ gì tới ta? Nhưng mà ta thật ra có thể mặc một thân y phục, trước mặt Chu nhị tiểu thư biểu diễn cho nàng thấy sự phong thái tuấn mỹ của ta, khiến cho nàng quỳ gối dưới khố của ta!

Hắn cười hì hì với Hỗ Tam nương , giơ ngón tay cái lên ca ngợi nói:

- Mẹ nuôi ngươi nói một tiếng "mụ già thối", thật sự giống với lòng ta, mụ già đó âm ngoan, cố chấp, ngu ngốc, đừng xem ta là một gia đinh nho nhỏ, ngày nào đó khiến cho ta nóng nảy, nhất định ta sẽ hung hăng đánh vào mông bà ta!

Trên mặt Hỗ Tam nương toát ra ánh sáng rực rỡ, lộ ra biểu tình bướng bỉnh không tương xứng với tuổi tác, phe phẩy cánh tay Trần Tiểu Cửu, vui sướng nói:

- Đúng! Tiểu Cửu, ngươi làm tốt lắm, ngươi sẽ hung hăng đánh vào cái mông nàng ta! Hơn nữa nhất định phải ăn mặc một thân y phục thư sinh đánh nàng ta, đánh cho nàng ta da tróc thịt bong, máu thịt lẫn lộn, ta mới hài lòng nha.

Trần tiểu cửu nhướng mày, có chút suy nghĩ nói:

- Mẹ nuôi, ngươi cùng Chu lão phu nhân có thù oán sao? Vì sao ta đánh vào mông nàng ta ngươi lại hài lòng như vậy?

-Ta...

Hỗ Tam nương nhíu lông mày, oán hận nói:

- Tiểu Cửu, cái này ngươi không cần biết, ta cả đời cũng không ta thứ cho mụ già tâm địa như rắn rết này, nếu không phải ta đã từng thề độc, mụ già đó đã bị ta chém thành hai nửa, làm sao còn có thể vênh mặt hất hàm sai khiến cho tới hôm nay?

Nói đến đây, sắc mặt nàng trở lên tái xanh, đôi mắt tức giận bắn ra sát khí, không còn e thẹn như vừa mới cùng Trần Tiểu Cửu đùa giỡn.

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy Hỗ Tam nương tức giận như vậy, liên tưởng ngay đến quái sự lúc trước, trong lòng không khỏi sinh ra suy luận lớn mật! Hơn nữa Hỗ Tam nương lúc tức giận, giữa trán nhíu lại, cũng cực kỳ giống một người, chỉ là cái suy luận này không thể nào chứng thực, tạm thời đặt nó ở dưới đáy lòng!

- Tiểu Cửu. Hôm nay Tam nương nhìn thấy ngươi xuất sắc như vậy, trong lòng thật là vui vẻ! Đến, chúng ta không nên nghĩ tới những chuyện không vui!

Hỗ Tam nương lôi kéo cánh tay hắn, ngồi xuống giữa chòi nghỉ mát, có chút ưu nhã rót cho hắn một chén trà lạnh, kinh ngạc nhìn hắn, thở dài nói:

- Tiểu Cửu, ngươi có thật sự thích Ngọc nhi không?

- Thích.

Không chê nàng là thổ phỉ hai tay dính đầy máu tanh sao?

- Trên tay Tiểu Cửu ta cũng không sạch sẽ sạch sẽ gì, cùng với Hoa muội muội vừa lúc xứng đôi.

- Ngươi thân mật với nàng liệu có kẻ nào chen ngang? Ví dụ như, người ở phía sau núi không phải lợi hại sao? Nàng nếu không nghe theo, ngươi sẽ làm thế nào?

Hỗ Tam nương ép hỏi, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng, ẩn chứa giảo hoạt chờ hắn trả lời!

- Làm sao có thể như vậy?

Trần Tiểu Cửu vỗ bàn nói:

- Lòng bàn tay với mu bàn tay đều là thịt, ta sao có thể cưới Hoa muội muội mà bỏ Nguyệt Thần tỷ tỷ? Loại chuyện tình nặng bên này nhẹ bên kia này, ta thật sự không làm được! Còn nữa, đã là lão bà của ta thì mãi là lão bà của ta, mặc kệ cưới nhiều hay ít, ta toàn bộ giữ lại, một người cũng không chạy thoát!

Hỗ Tam nương bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, vươn ngón tay cái nói:

- Tiểu Cửu, khá lắm, tuy rằng thằng nhãi ngươi ngôn ngữ hèn mọn, nhưng nhưng thật ra đúng là một nam nhân? Ngươi thực sự so với bọn văn nhược thư sinh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt kia tốt hơn nhiều!

Nàng da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, dưới ánh dương quang nhu hòa chiếu rọi, giống như ánh sáng trong suốt! Bộ váy màu xanh nhạt bó sát người, quấn quanh đường cong cơ thể mê người, cùng với ống quần nửa trong suốt và đôi giày trắng, bao quanh đôi chân nhỏ nhắn, trong lúc nàng vui cười, bộ ngực tròn trịa đầy ắp, theo thân thể run run mà phập phồng lên xuống, bày ra một bức tranh khiến cho kẻ khác chảy máu mũi!

Trần Tiểu Cửu tham lam thưởng thức, nhịn không được khen ngợi nói:

- Mẹ nuôi, người thật xinh đẹp!

- Lớn mật… Làm càn...

Hỗ Tam nương oán trách đánh vào vai hắn, u oán than thở:

- Đẹp thì có lợi ích gì, ta chỉ là một người số khổ không ai muốn mà thôi!

-Tiểu Cửu nguyện ý.

-Ngươi câm miệng,

Hỗ Tam nương vội vàng bước lên, bàn tay nhỏ bé che trước miệng hắn, trừng con mắt nói:

- Tiểu hỗn đản ngươi nên nói cái gì, không nên nói cái gì, ngươi chẳng lẽ không biết?

- Tiểu Cửu biết.

- Biết là tốt rồi, sau này ngươi phải bớt phóng túng cho ta! Tuy rằng ngươi can đảm, mẹ nuôi rất thích, thế nhưng hay quá hóa dở, khiến cho ta nóng nảy, ta sẽ cắt của ngươi.

Vừa nói chuyện, bàn tay nhỏ bé nắm lai quơ quơ trước mặt hắn.

Trần Tiểu Cửu cuống quít che đũng quần, vẻ mặt đau khổ nói:

- Mẹ nuôi, ngươi bỏ qua cho con được không?

- Hừ...

Hỗ Tam nương hung hăng thở một ngụm, mặt đỏ như quả táo chín, chỉ vào đầu hắn, mắng:

- Một chút cũng không nghiêm chỉnh, ta nhiều tuổi như vậy mà ngươi cũng giám đùa giỡn.

- Ở trong mắt con, mẹ nuôi mới chỉ ba mươi, phong thái vẫn xinh đẹp như cũ.

Cho dù là nữ nhân khôn khéo, cũng thích nghư người khác khen mình xinh đẹp, Trần Tiểu Cửu dỗ ngon dỗ ngọt, những câu nói như thấm vào lòng, nàng che khuôn mặt, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi a, trách không được nhiều người thích như vậy, hóa ra không chỉ lớn lên đẹp trai, ngày thường còn khéo mồm khéo miệng như vậy, mẹ nuôi nếu là trẻ lại hai mươi tuổi, là một tiểu cô nương, nhất định phải bắt ngươi lấy ta, không phải, là thề không bỏ qua.

- Mẹ nuôi hiện tại cũng có thể.

- Im miệng, không cho nói!

Hỗ Tam nương nhanh chóng bịt kín miệng hắn lại, nhíu đôi lông mày nói:

- Có những điều, vĩnh viễn cũng không được nói ra!

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt tà ác gật đầu, nhìn cánh tay nhỏ bé của tam nương ở trước mặt, hit sâu một hơi nói:

- Thơm quá!

Trong lòng Hỗ Tam nương như con nai con nhảy loạn, lại như có con mèo nhỏ đang cào , vội vàng rụt tay lại, không dám cùng Trần Tiểu Cửu đối diện, đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

- Tiểu Đào, tiểu Đào, mau tới đây...

Tiểu cô nương vừa dẫn Trần Tiểu Cửu vào trang viên, nhanh nhẹn tới, hướng vào trong thi lễ, câu nẹ nói:

- Tam nương, người cho gọi con có gì sai bảo:

Hỗ Tam nương phụng phịu nói:

- Đến miếu đường, đem cái hộp phía tượng Phật đến đây.

Tiểu Đào kinh ngạc nói:

- Tam nương, đó không phải là bảo vật trấn miếu sao? Sao có thể tùy tiện vọng động?

- Bảo ngươi lấy, ngươi liền đi lấy, dong dài cái gì?

Hỗ Tam nương trưng mắt một chút, dọa tiểu Đào sợ đến hoa dung thất sắc, đi một đoan mà như vô cùng xa.

Đúng lúc Trần Tiểu Cửu đang tự hỏi, hai tay tiểu Đào đang cầm một cái hộp gỗ đỏ rực cổ kính tiến tới, mệt đến đổ mồ hôi.

- Ngươi lui ra đi.

Hỗ Tam nương tiếp nhận hộp gỗ, lạnh lùng nói.

Tiểu Đào cả người run lên, xoay người trở ra!

- Mẹ nuôi, ngươi thật uy phong nha, không ngờ dọa cho tiểu muội muội sợ như vậy?

Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói.

- Ngươi thì biết cái gì, những người ở sơn trại đều nói ta trở thành ác ma giết người không chớp mắt, cũng chỉ có quỷ liều lĩnh ngươi, một chút cũng không sợ ta.

- Ác ma? Mẹ nuôi trong mắt Tiểu Cửu, chỉ là bảo vật của trời đất, là một đại mỹ nhân nũng nịu, cùng với ác ma có quan hệ gì?

Trần Tiểu Cửu ba hoa đùa giỡn nói.

- Nói năng ba hoa không lớn không nhỏ, mẹ nuôi tuổi đã lớn như vậy, có cái gì còn chưa thấy qua chứ, sẽ không bị bộ dạng của ngươi lừa gạt!

Hỗ Tam nương nói nhẹ nhàng như vậy, trong lòng lại bị Trần Tiểu Cửu khen tặng, khiến cho mở cờ trong bụng, đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé ưu nhã mở hộp gỗ, một mảnh lụa bọc một vật lộ ra, xuất hiên trong tầm mắt của Trần Tiểu Cửu.

- Đây là bảo vật gì vậy? Mẹ nuôi, người tặng thứ này cho con?

Trần Tiểu Cửu mở to mắt nhìn, muốn thấy rõ xem đây là thứ gì.

- Cái bảo vật này, đã theo ta mấy chục năm, giờ giữ lại bên người cũng vô dụng, cho người khác, mẹ nuôi lại luyến tiếc, chỉ có tặng cho ngươi, ta mới cảm thấy thoải mái một chút!

Hỗ Tam nương vẻ mặt u oán, bàn tay tháo lớp vải đỏ bê ngoài. một mảnh lụa trắng to bằng bàn tay người lộ ra.

- Đây là thứ gì? Hộp đựng lớn như vậy , thứ này lại nhỏ như vậy?

Trần Tiểu Cửu trong lòng nghi vấn hỏi.

Hỗ Tam nương mỉm cười, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mở tấm vải trắng, một thứ màu trắng bạc, chính là một chuôi kiếm có khắc hình thanh long, xuất hiện trước mắt Trần Tiểu Cửu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trần Tiểu Cửu nhìn bản tay nhỏ bé đang cầm chuôi kiếm, liên tục lắc đầu nói:

- Chẳng qua chỉ là một chuôi kiếm mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên?

Hỗ Tam nương khóe miệng nở nụ cười, cổ tay nhẹ nhàng khẽ động!

- Xoẹt xoẹt...

Một tiếng kim loại ma sát xang lên, một đạo ánh sáng màu trắng lóe lên, một mũi kiếm sắc bén, từ trong chuôi kiếm bắn ra, mũi kiếm so với lưỡi kiếm bình thường cũng bất đồng, phân thành 2 nhánh, trông như lưỡi rắn! Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tỏa ra khí tức âm lãnh.

Trần Tiểu Cửu vẫn như cũ không coi trọng nói:

- Chẳng qua vẫn là một chuôi nhuyến kiếm có khả năng co rút mà thôi, chỉ là cho mấy công tử ca thích biểu hiệm thân phận dùng, không có gì trọng dụng!

- Không có gì trọng dụng?

Hỗ Tam nương khóe miệng khẽ cười, sắc mặt ngưng trọng, một cỗ sát khí xuyên qua mũi kiếm lên trên, thân kiếm lẫm liệt, trở lên thẳng tắp, phát ra tiếng long ngâm, ong ong không dứt bên tai! Kiếm kia ở tại chỗ, linh hoạt như một con rắn nhỏ, ẩn chứa sát khí, tựa hồ vận sức chờ phát động! Theo cổ tay nàng vung lên, thân kiếm trắng bạc, dưới ánh sáng chiếu lên, tạo ra vòng cung ưu nhã, giản dị, chém xuống bàn đá hoa cương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK