“Vũ Minh, ngươi biết nàng?”. Lâm Dũng đi lên kỳ quái hỏi.
“Ừ, nói ra rất dài dòng”. Vũ Minh gật đầu đáp.
“Trước tìm chỗ nghỉ ngơi đi, chúng ta mấy ngày nay chưa ngủ rồi”. Lâm Dũng nhìn quanh nói.
“Tốt”. Vũ Minh gật đầu.
Quả thật mấy ngày nay đám người chưa ngủ được chút nào. Hơn nữa nơi này có nguy hiểm hay không rất khó nói, Chiêu Hy lại còn đang hôn mê, hắn không muốn để nàng phải bị chiến đấu đánh thức.
Tìm 1 chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, Vũ Minh động tác nhẹ nhàng không dám có 1 chút động tác mạnh.
Mấy người ngồi vây quanh Vũ Minh nhìn lấy Chiêu Hy.
Nhìn nàng thật đúng là 1 loại hưởng thụ, đám người không có lấy 1 chút tạp niệm trong đầu, bởi vì Chiêu Hy vẻ đẹp thật sự quá mức thần thánh.
Ai cũng không hiểu tại sao, nhưng cũng không ai sẽ đi để ý vấn đề này.
“Tô Ánh Tuyết…”. Lâm Dũng chậm chạp nói.
Vũ Minh nhất thời không biết nói gì.
Trước kia còn vẫn nghĩ rằng Ánh Tuyết là người hắn yêu nhất, nhưng hiện tại…
Phong ấn ký ức không hiểu thấu bị giải trừ, ký ức trở về.
Hắn hiện tại cảm thấy thật có lỗi với Tô Ánh Tuyết.
Mặc dù xã hội bây giờ có thể lấy nhiều vợ, liên bang ủng hộ điều đó để nhân loại phát triển, ngay cả bản thân hắn kiếp trước cũng có rất nhiều thê thiếp, nhưng là thủy chung cũng chỉ là ràng buộc trên lợi ích.
Thật lòng yêu… 1 người cũng không có.
Hiện tại, 1 là Tô Ánh Tuyết, ngươi hắn vô cùng yêu thương.
Một người khác lại là Chiêu Hy, cùng hắn trải qua sinh tử, vượt qua bao kiếp nạn.
Thật lòng nói ra, Tô Ánh Tuyết không thể cùng Chiêu Hy so sánh. Tô Ánh Tuyết giống như mối tình đầu, mà Chiêu Hy mới có thể cùng hắn đi đến cuối cùng.
Đây là điều làm hắn xoắn xuýt.
Hắn không muốn làm tổn thương bất kỳ người nào.
Nhưng là… phải cùng Tô Ánh Tuyết giải thích ra sao mới để nàng chấp nhận?.
“Ngươi đang lo lắng làm sao giải thích với Ánh Tuyết?”. Lâm Dũng nhìn liền biết Vũ Minh có tâm sự.
Bởi vì hắn trong lòng có tâm sự liền sự không tự chủ được chăm chú nhìn phương xa. Đây gần như là bản năng.
“Đúng, nhưng là… ta phải làm sao? Chiêu Hy… ta thiếu nàng nhiều lắm. Nàng là ta sinh mệnh, cũng là ta tín ngưỡng. Tô Ánh Tuyết nàng tuy rằng ngoài mặt rất đễ thẹn thùng, nhưng trong tâm luôn chứa lấy 1 khảo cường đại trái tim”.
“Nàng rất có thể vì việc này mà rời bỏ ta”. Vũ Minh thở dài nói.
“Không thì đem nàng giấu đi?”. Lâm Dũng đề nghị.
“Không được!”. Vũ Minh kiên quyết.
Đám người lẳng lặng ngồi đấy nghe 2 người nói chuyện.
Ban đầu họ có chút khó chịu, cũng có chút bực tức với Vũ Minh vì bắt ép họ lập huyết thệ. Nhưng là thấy cảnh này, họ tự hỏi mình có thể vì người mình yêu làm được không?.
Đương nhiên là được.
Nhưng giống như Vũ Minh như thế dứt khoát, không quan tâm hết thảy, liền như thế bá đạo ép buộc.
Họ thật đúng là làm không được.
“Muốn nghe 1 câu chuyện sao?”.
“Ngươi nói”. Vũ Minh ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, nhưng Lâm Dũng biêt hắn là đang hỏi mình.
“Năm xưa, có 1 cô gái. Nàng là con lai giữa Tinh Linh tộc cùng Nhân Loại. Nàng sinh ra đã có sẵn kết cục phải chết. Bởi vì sẽ không có ai cho phép sự tồn tại của nàng”.
“Hỗn huyễn giữa 2 chủng tộc này tạo ra 1 hậu duệ vô cùng cường đại. Nhưng chỉ khi nàng trưởng thành mới có thể phát huy ra sự cường đại này”.
“Hỗn huyết giúp nàng có 1 gương mặt đẹp tới mức nghẹn thở, không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh với vẻ đẹp của nàng. Nhưng điều đó lại gây ra hỗn loạn”.
“Chiến tranh bộc phát, xã hội sụp đổ. Tất cả đều vì nàng mà ra, nhưng bản ý lại không phải là ý muốn của nàng”.
“Những người bình thường vì nàng mà tới, cường giả thì vì trong cơ thể nàng huyết mạch mà tới”.
“Nàng sinh ra đã là mục tiêu cho toàn bộ thế giới”.
“Nàng được 1 người thần bí mang đi, trốn tránh tới những nơi tận cùng thế giới, chỉ vì để cho người khác không thể tìm ra nàng. Người kia tạo ra 1 thứ bảo vật vô cùng thần kỳ”.
“Nó có thể khiến nàng che giấu dung mạo, ẩn dấu huyết mạch. Đồng thời cũng để nàng lớn lên trong an bình”.
“Khi đang ở tuổi trưởng thành, người thần bí kia mang nàng về lại thế giới, dạy nàng học tập, để nàng có thể trở nên cường đại, có thể tự vệ”.
“Trong quá trình đó, nàng và 1 người thanh niên gặp mặt. Cùng nhau học tập, cùng nhau lớn lên”.
“Nàng tâm địa rất thiện lương, rất ngây thơ đơn thuần. Bất kỳ sinh vật hay quái thú nào đều không có đối với nàng lộ ra mảy may ác ý, nàng giống như là thiên nhiên, có thể hòa nhập vào bất kỳ xã hội nào”.
“Đến nỗi khi chiến đấu với kẻ địch, nàng cũng không có hạ tử thủ, cùng lắm chỉ đánh bị thương những kẻ đó”.
“Điều này mang đến cho nàng sự hủy diệt”.
Nói tới đây Vũ Minh không tự chủ được run rẩy lên. Lâm Dũng thấy thế đặt tay lên vai hắn vỗ vỗ mấy cái.
Hít sâu 1 hơi Vũ Minh nói tiếp.
“Cho đến 1 ngày, nàng thân phận bị người khám phá, bị mười mấy người vây công. Lợi dụng lấy lòng thiện lương của nàng, bọn chúng khiến nàng trọng thương. Cho đến khi tên thanh niên kia chạy tới, nàng đã bên bờ cõi chết”.
“Tên kia dùng mọi cách để lưu lại nàng 1 tia sinh cơ, nhưng là mọi thứ đều là uổng công vô ích”.
“Nàng lời cuối cùng, chỉ là để cho hắn tiếp tục sống sót, đừng vì nàng mà thương tâm”.
“Hắn thực hiện lời hứa đó, 1 lòng tu luyện, sau đó trở lại tìm những tên kia báo thù”.
“...”.
Vũ Minh nói rất lâu, đứng ở vị trí thứ 3 kể lại cuộc đời của hắn cùng nàng trải qua.
Đám người nghe lấy không có 1 ai lên tiếng, mặc dù cho câu chuyện rất khó tin, cũng rất kỳ quái. Nhưng không hiểu sao họ lại cảm thấy… Vũ Minh hắn chính là cái người thanh niên kia.
Phi thường giống.
Cảm giác này rất kỳ quái.
“Và 1 ngày, người thanh niên kia và nàng gặp lại. Nhưng cô gái thiện lương năm nó, ngây thơ đơn thuần năm đó… bây giờ lại giơ lên vũ khí, không chút do dự tước đi sinh mạng của người khác”.
“Nàng… rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?!”.
Đám người sững sờ nhìn lấy Vũ Minh, hắn không biết từ lúc nào 2 mắt đã đẫm lệ.
Nàng rốt cuộc đã trải qua những gì?.
Ngay cả khi sinh mệnh bị uy hiếp, nàng cũng không có giết lấy 1 sinh mệnh nàng. Nhưng là hôm nay, nàng lại lạnh lùng tước đi sinh mệnh của người khác như thế.
Hắn chỉ cảm giác trong lòng có thứ gì đó đè nén lấy, khó chịu, đặc biệt khó chịu.
Đúng lúc này, đám người chợt nhìn xuống Chiêu Hy, sau đó giật mình đứng dậy.
Bởi không biết từ lúc nào, Chiêu Hy đã thức dậy, ánh mắt chăm chú nhìn lấy Vũ Minh. Hơn nữa đôi mắt cũng không phải màu đen như lúc ban đầu, mà đổi thành màu tím nhạt.
Kết hợp với vẻ đẹp của nàng…
Thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn, diễm mỹ tuyệt luân.
Vũ Minh cũng giật mình nhìn xuống, chỉ thấy Chiêu Hy. Chỉ thấy nàng đang mỉm cười nhìn lấy hắn.
“Chiêu Hy, ngươi tỉnh rồi”. Vũ Minh ôn nhu nói.
“Vũ Minh ca, cuối cùng tìm được ngươi”. Chiêu Hy mỉm cười nói, sau đó kéo lấy hắn, môi đối môi… ây, hôn nhau.
Đám người chết lặng nhìn cảnh này.
“Tình huống thế nào? Nàng khí lực sao lớn như thế? Nàng nhận ra ta?”. Vũ Minh ngẩn người âm thầm nghĩ..
“Khụ khụ, nàng trước kia cũng là Bất Hủ cảnh, dù cho chân nguyên lực đã tiêu tán nhiều năm, nhưng cơ thể ít nhất vẫn còn Tử Linh cảnh sức mạnh, khí lực không lớn cái nào lớn?”.
“Hơn nữa tình trạng này cũng thật kỳ quái, sao nàng lại nhận ra ngươi nhỉ? Ây… thật là… chọc mù mắt ta đi”. Vũ Duệ âm thanh trong đầu Vũ Minh vang lên.
“...”.
Ngươi mẹ nó là nhìn lén cuồng sao?.
Vũ Minh đầu nổi lên 3 tia hắc tuyến. Cái này nhìn lén cuồng, mẹ nó chứ.
Nụ hôn duy trì được vài chục giây, Chiêu Hy rốt cuộc cũng buông Vũ Minh ra, sau đó ôm lấy cổ hắn vui sướng nói.
“Vũ Minh ca, ta thật nhớ ngươi”.
“Hy nhi, ta cũng rất nhớ ngươi”. Vũ Minh đưa tay lên vuốt ve nàng mái tóc nói.
“Khụ khụ, hôm nay… khí trời thật tốt”. Lâm Dũng ho lên 2 tiếng ngẩng đầu nhìn trời nói.
“Đúng, đúng”. đám người cũng gật đầu xấu hổ nhìn xung quanh.
“Ha ha, các ngươi a…”. Vũ Minh bật cười.
Mặc dù không biết Chiêu Hy là thế nào hồi phục 1 chút ký ức, nhưng là hắn cũng không quan trọng. Nội tâm phi thường vui vẻ.
“Oa”. Chiêu Hy buông ra Vũ Minh, nhìn xung quanh thấy đồng cỏ bao la, nàng hét lên 1 cái sau đó chạy ra.
“Thật đúng là”. Vũ Minh thấy thế khẽ cười, sau đó đứng dậy nhìn nàng mỉm cười.
Chiêu Hy nàng lúc nào cũng giống như 1 đứa bé, mọi thứ xung quanh đều đối với nàng vô cùng mới mẻ, thứ gì cũng có thể khiến nàng cười đùa nhảy nhót.
“Vũ Minh, ngươi thật biết nàng?”. Lâm Dũng đi tới bên cạnh Vũ Minh hỏi.
Vũ Minh quay qua mới thấy, đám người cũng đang đứng bên cạnh hắn nhìn lấy Chiêu Hy chơi đùa.
“Sao ngươi hỏi thế?”. Vũ Minh kỳ quái nhìn hắn hỏi.
“Ta đột nhiên cảm thấy ngươi cùng nàng không chút nào xứng”. Lâm Dũng phi thường nghiêm túc nói.
Bốp.
Vũ Minh không chút do dự 1 tát đi qua, sau đó nói.
“Miệng chó không mọc được ngà voi”.
“Ngươi thấy miệng chó có bao giờ mọc ngà voi chưa?”. Lâm Dũng tỉnh bơ đáp. Vừa rồi Vũ Minh hắn ra tay rất nhẹ, Lâm Dũng hắn ngay cả cảm giác đau cũng không có.
“Ngươi là chó?”. Vũ Minh khóe miệng nhếch lên.
Đám người cũng quái quái nhìn Lâm Dũng khiến hắn có chút mất tự nhiên.
“Chỉ là tỷ dụ thôi, ngươi nghiêm túc như thế làm gì? Chó làm sao có ta đẹp”. Lâm Dũng tự tin vuốt tóc nói.
“Ngươi lại đi so với chó?”. Vũ Minh tránh hắn ra 1 chút, ánh mắt phi thường ghét bỏ nói.
Đám người cũng chủ động tách hắn ra 1 chút.
“Ta…”. Lâm Dũng há hốc mồm.
Mẹ nó, bị gài bẫy.
“Ha ha ha”. đám người thấy vẻ mặt của Lâm Dũng vặn vẹo liền cười lớn.
“Ngươi lợi hại”. Lâm Dũng cắn răng nói, sau đó quay đầu nhìn Chiêu Hy.
“Thật là xinh đẹp tiểu cô nương”. nhìn Chiêu Hy cười đùa chạy nhảy lung tung, Lâm Dũng thở dài nói.
Hắn nghĩ tới câu chuyện của Vũ Minh, mặc dù có chút khó tin, nhưng hắn biết Vũ Minh sẽ không nói dối hắn. Nhớ tới cuộc sống bi thảm của nàng, hắn không tự chủ được thở dài.
Tiểu cô nương?.
Vũ Minh quái dị liếc hắn 1 cái cũng không nói gì.
Dù nói cũng không ai tin.
“AAAAAAA”.
Đúng lúc này Chiêu Hy đột nhiên hét lớn, 2 tay che mặt. Vũ Minh giật mình chạy tới, mấy người khác cũng chạy theo sau.
“Chiêu Hy, làm sao?”. Vũ Minh chạy tới lo lắng hỏi.
“Vũ Minh ca, có người chết”. Chiêu Hy chỉ bên cạnh nói sau đó khóc thét lên.
“Ây… không sao, không sao, bình tĩnh, có ca tại, không có chuyện gì”. Vũ Minh ôm lấy nàng vào ngực vỗ vỗ lưng an ủi nói.
Đám người khóe miệng giật giật.
Thật đúng là bị vẻ ngoài của Chiêu Hy lừa gạt.
Đây là ngươi giết a đại tỷ? Hiện tại sợ cái gì?.
Đám người nhìn lấy gương mặt thiên thần kia, khẽ lùi lại 1 bước. Nhìn lấy Vũ Minh đều đưa lên ngón cái.
Ngay cả sát thần như này cũng dám ôm, ta phục ngươi.
Cái gì a…
Thấy hành động của họ, Vũ Minh có chút im lặng.
Mang theo Chiêu Hy cùng đám người rời khỏi đây, đám người đi rất lâu, cũng không biết là đi mấy ngày, nhưng là vẫn không có thoát khỏi cái nơi này, cũng chẳng có gặp lấy con ma thú hay biến dị thú nào.
“Vũ Minh ca, ta đói”. Chiêu Hy lay động cánh tay Vũ Minh nói.
“A, đây, ngươi dùng tạm đi”. Vũ Minh giật mình, từ balo lấy ra dinh dưỡng dịch đưa cho nàng.
“Thật là, lại là thứ này”. Chiêu Hy chu môi nói, những vẫn nhận lấy, sau đó dùng 1 cái ông hút đâm vào, giống như là đang uống sữa 1 dạng.
“Oa, Vũ Minh ca, có cánh cửa, có cánh cửa”. Chiêu Hy đột nhiên nhảy cẫng lên nói.
Đám người giật mình nhìn qua, thật đúng là có cảnh cửa. Xem ra là lối thoát khỏi đây.
Rất nhanh họ liền chạy tới.
Chỉ là họ loay hoay mãi vẫn không mở ra được.
“Đây là thế nào?”. Lâm Dũng thở phì phò nói.
“Thật đúng là, mở không ra, lại để cánh cửa ở đây, trêu chọc chúng ta sao?”.
Vũ Minh cũng im lặng nhìn lấy, không có lên tiếng phát biểu.
“Để ta nha, để ta nha”. Chiêu Hy nhảy cẫng lên đi tới.
Đám người đồng loạt đi ra 2 bên. Chiêu Hy đi tới đẩy mạnh, không ra. Đạp… không ra.
Đám người khẽ lắc đầu, để tiểu nha đầu này chơi vui cũng được.
Chỉ là…
“Vừng ơi mở ra”. Chiêu Hy đột nhiên chống nạnh, sau đó 2 tay nhẹ nhang vung lên phía trước nói.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Cái quỷ gì?.
Đám người há hốc mồm nhìn cảnh này, không cách nào hiểu được.