Mục lục
Chúa Tể Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Câm miệng”. Vũ Minh tức giận hét lớn. Từng quyền từng cước đánh tới Vũ Chấn Quân.

Mà Vũ Chấn Quân mặc dù có chút chật vật, nhưng là cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hạ gục được hắn.

Thời gian của Vũ Minh và Lâm Dũng không nhiều. Họ cao lắm chỉ duy trì được 3 phút trong tình trạng này, mà nãy giờ đã trôi qua 1 nửa thời gian.

“Để ta đoán, có vẻ như các ngươi duy trì cũng không được bao lâu nhỉ”. Vũ Chấn Quân cười cười nói.

“Ngươi còn duy trì được bao lâu”. Vũ Minh thấp giọng nói.

“Tầm 2 phút”. Lâm Dũng đáp.

“Tốt, liều phát phát cuối, không được thì chạy”. 

Vũ Minh vừa nói xong liền lập tức toàn lực lao lên, mà Lâm Dũng cơ thể cũng bắt đầu đỏ lên, đao trong tay vung lên liên tục.

Do cản tầm mắt nên Vũ Chấn Quân không thấy được phía sau Lâm Dũng động tác, hơn nữa tốc độ của Vũ Minh rất nhanh, hắn tập trung sự chú ý nhiều vào Vũ Minh mà để quên Lâm Dũng phía sau. Cười lạnh 1 cái, kiếm trong tay giơ lên muốn đánh ra 1 đồn thì đột nhiên Vũ Minh bay lên cao.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy nhàn nhạt tiếng nói.

“Huyết Tế”. 

6 đạo huyết đao bay tới, không kịp né tránh, Vũ Chấn Quân lĩnh trọn toàn bộ chiêu thức, ầm ầm bay về phía sau.

Mà Vũ Minh trên không trung cũng không chậm trễ, lập tức bàn tay giơ lên.

Một chiêu “Thiên Ma Phượng Dực Chưởng” bay ra. Theo đó bàn chân cũng theo đó mà phóng ra 1 chiêu “Thiên Ma Hoàng Quân Bộ”. 

Ầm ầm.

Bên dưới, nơi Vũ Chấn Quân đứng bị tấn công tạo thành 1 cái hố lớn, Vũ Chấn Quân toàn bộ cơ thể đều bị đánh xuống trong đó.

Mà Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng không có ngừng lại, điên cuồng mà cách không đánh ra võ kỹ xuống bên dưới. Giống như bị đạn pháo bắn phá như thế, bụi mù bay lên, tiếng vang nổ ầm ầm đinh tai nhức óc.

Qua 1 phút, Vũ Minh cùng Lâm Dũng thở hồng hộc.

Tiêu hao quá lớn, cả 2 liền biến trở về bình thường. Ánh mắt chăm chăm nhìn lấy cái hố lớn kia. Nhưng ngay sau đó liền có 2 đạo chưởng ấn bay ra đánh bay Vũ Minh cùng Lâm Dũng ra xa.

Một bàn tay từ trong cái hố đưa ra bám vào miệng hộ, bàn tay đầy máu nhỏ tí tách rơi trên mặt đất, sau đó 1 thân người xuất hiện.

Vũ Chấn Quân toàn thân đều là máu, gương mặt máu me đầm đìa, nhưng là hắn không có chết. Chỉ là bị thương.

Đôi mắt lạnh lùng, đỏ ngầu đầy sát khí nhìn lấy Vũ Minh cùng Lâm Dũng.

“Trâu thật đấy”.

Bên trong vũ trụ nhỏ, nhìn thấy Vũ Chấn Quân bò dậy, Vũ Duệ nhếch miệng nói 1 tiếng.

“Ngươi không giúp Vũ Minh sao?”. Tô Ánh Tuyết gấp gáp hỏi.

“Giúp hắn? Bằng cách nào?”. Vũ Duệ khó hiểu hỏi.

“Không phải ngươi bảo đây là thế giới của ngươi sao? Ngươi đã mang chúng ta vào được thì cũng có thể mang Vũ Chấn Quân vào được. Sau đó đánh bại hắn”. Eun Jung nói.

“Xin nhờ, các ngươi vào được đó là trong lòng các ngươi không có đối với Vũ Minh chống cự. Còn hắn là kẻ thù của Vũ Minh, không cách nào mang vào cả. Hơn nữa các ngươi nghĩ mang các ngươi vào không trả giá sao? Cái giá rất lớn, hiểu không?” 

Hơn nữa ta ra đó cũng không giúp được gì. Các ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều. Thời gian kéo không sai biệt lắm, phần hấp dẫn nhất cũng bắt đầu rồi”. Vũ Duệ lạnh nhạt đáp.

Mà bên ngoài, Vũ Chấn Quân đứng có chút run rẩy. Hắn bị thương không nhẹ, những ít nhất còn có thể liều mạng. Mà Vũ Minh cùng Lâm Dũng đã không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.

“Thật đúng là như thế, các ngươi đã hết sức rồi, nhưng ta không thể không bội phục. Chỉ là Dung Linh cảnh lại có thể luyện thành Thiên cấp võ kỹ, đã thế còn đạt tới cảnh giới tối cao”. Vũ Chấn Quân lạnh lùng nói.

Vừa rồi hắn đều cảm nhận được tử vong khí tức, nếu không phải phút cuối hắn liều mạng mở ra bí pháp, thiêu đốt 1 nửa tinh huyết của mình để chống đỡ. Chỉ sợ hắn hiện tại đã nằm 1 chỗ không ngóc đầu lên được rồi.

“Ha ha ha, đường đường Hợp Đạo cảnh, bị 2 tên Dung Linh cảnh ép đến bước này còn không biết mất mặt”. Lâm Dũng cười lớn nói.

“Ngươi là đang viết di chúc à”. Vũ Chấn Quân cười lạnh đi tới.

“Kém chút lật thuyền trong mương, các ngươi rất giỏi, nhưng hiện tại, các ngươi cũng…”.

Xẹt.

Nói chưa hết lời, 1 thanh kiếm đột nhiên không biết từ đâu đâm xuyên qua bụng Vũ Chấn Quân. 

Đau đớn kêu lên 1 tiếng, hắn quay người đánh ra 1 chưởng, tuy nhiên bị thương quá nặng nên chưởng lực cực kỳ nhỏ yếu, nhưng cũng đánh bay người kia.

Vũ Minh ánh mắt nổi lên vẻ bất ngờ.

Bởi vì người kia chính là Cổ Vũ.

Hắn lại quên mất Cổ Vũ vốn trời sinh sát thủ, bản thân giống như hoàn toàn hòa nhập với tự nhiên, sẽ không gây đến sự chú ý của người khác.

Mà Vũ Chấn Quân 1 chưởng kia đánh tới, dù lực đạo yêu chỉ có 1 phần 10 lúc bình thường, nhưng cũng không phải Cổ Vũ có thể chống đỡ.

Hiện tại, Vũ Chấn Quân đã trọng thương. Cực kỳ chí mạng, nếu không chữa thương ngay lập tức, chỉ sợ hắn cả đời này cũng đừng mong tiến thêm 1 bước. Vũ Minh đứng dây, đôi mắt âm trầm lên. 

Nhìn Cổ Vũ không rõ sống chết, hắn khẽ lắc đầu. 

“Con bé này thật đủ ngu ngốc”. 

“Quả nhiên có dáng vẻ của đại thiếu gia, người cứu mạng mình cũng nói ngu ngốc. Ha ha”. Vũ Chấn Quân châm biếm nói. Sau đó hắn đứng dây, rút kiếm ra ngoài người mình.

Lấy ra 1 viên thuốc gì đó nhét vào trong miệng.

“Bạo Nguyên Đan?”. Vũ Minh khẽ nhướng mày.

“Không sai, hôm nay các ngươi, đừng mơ thoát khỏi đây”. Vũ Chấn Quân rống lên 1 tiếng, cơ thể chân nguyên lực cuồng bạo phóng ra ngoài. Trong chớp mắt, Vũ Chấn Quân liền đến trước mặt Vũ Minh, bàn tay hóa chưởng đánh xuống.

Mà Vũ Minh hắn đột nhiên nở nụ cười, sau đó bàn tay hắn cũng giơ lên đụng vào bàn tay Vũ Chấn Quân.

Nhưng tình cảnh Vũ Minh bị đánh bay không thấy, mà là không có chút nào uy lực như thế, chỉ khác thường là cánh tay Vũ Minh giống như đột nhiên phồng lên cực lớn.

“Thiên Ma… Thoái Cốt… Hấp Khi Công”. Vũ Minh nhẹ giọng nói.

Một chiêu này hắn đã chờ rất lâu, hắn cố ý hao mòn toàn bộ chân nguyên lực vào những đòn đánh cuối cùng, để cho Vũ Chấn Nguyên thấy cơ hội muốn giết hắn.

Mà Thiên Ma Thoái Cốt Hấp Khí Công điều kiện phát động là Vũ Minh cơ thể phải tiêu hao sạch sẽ chân nguyên lực. Lúc này toàn bộ chân nguyên lực của Vũ Chấn Quân bị Vũ Minh hút lấy, như là lũ quét như thế, ào ào đổ vào cơ thể Vũ Minh.

“Đây… đây là chiêu thức gì? Chân nguyên lực của ta…”. Vũ Chấn Quân hoảng sợ rồi.

Hắn không rút tay lại được, cũng không điều động được chân nguyên lực trong cơ thể. Tay còn lại không ngừng đánh tới Vũ Minh, nhưng không có gì dùng.

Rắc rắc.

Từng tiếng xương cốt gẫy nát vang lên.

Đây là tác dụng khi dùng chiêu này, cho nên mới có “Thoái Cốt” 2 chữ.

Xương cốt trên người Vũ Chấn Quân từ từ gẫy nát, ban đầu từ cánh tay, sau đó là đên lồng ngực…

Hấp thu không sai biệt lắm, Vũ Minh lạnh lùng lên tiếng.

“Trả lại cho ngươi”. 

Bàn tay hắn khẽ đẩy 1 cái, toàn bộ chân nguyên lực của Vũ Chấn Quân mà hắn hấp thu được đều bị phóng ra ngoài.

1 đòn này tương đương với 1 đòn đánh bình thường của Hợp Đạo cảnh. Nhưng đối với tình trạng Vũ Chấn Quân bây giờ thì 1 đòn này chẳng khác gì nhát đao chí mạng.

Ầm.

Vũ Chấn Quân như diều đứt dây rơi vào lại trong hố.

Ngay sau đó, Vũ Minh liền ngồi bệt xuống đất. Cơ thể hắn mệt mỏi không thôi, hiện tại toàn bộ đều dựa vào ý chí để duy trì sự tỉnh táo, không để cho bất tỉnh.

Thiên Ma Thoái Cốt Hấp Khi Công sử dụng phải chịu đựng lấy sự cuồng bạo của chân nguyên lực đối phương, mà không phải chuyển hóa thành chân nguyên lực của mình. Nó giống như 1 cái bong bóng nước chứa đựng kim châm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung như thế.

Cần phải lấy ra mới có thể tránh thoát. Cho nên không cách nào đem chân nguyên lực của đối phương hấp thụ, mà phải để nó đi ra ngoài.

Mà trong thời gian đó, cơ thể Vũ Minh cũng bị giày vò không thôi, cả cơ thể hắn đã mệt mỏi tức mức có lẽ hắn ngay cả động 1 chút cũng không nổi.

Đột nhiên 1 cánh tay kéo lên hắn, nhìn qua đó là Lâm Dũng, chỉ thấy Lâm Dũng cười nhạt 1 tiếng, khoác tay Vũ Minh lên vai hắn đỡ hắn dậy, sau đó di chuyển tới phía Cổ Vũ.

Kiểm tra 1 chút Cổ Vũ, Lâm Dũng liền bảo cô bé không có chết, Vũ Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó bàn tay hắn xuất hiện 2 viên đan.

“Lấy thứ này cho nàng dùng”. 

“Tái Sinh Đan? Bổ Huyết Đan? Ngươi thật đúng là lắm tiền”. Lâm Dũng cười 1 tiếng, hắn hiểu ý Vũ Minh. Viên Tái Sinh Đan là cho Cổ Vũ, còn viên Bổ Huyết Đan là cho hắn.

Cầm lên đan dược cho Cổ Vũ nuốt vào, sau đó lại cầm Bổ Huyết Đan nuốt vào. Rồi nằm ngửa dựa lưng vào bức tường đổ nát nghỉ ngơi.

Vèo.

Vèo.

Mấy tiếng xé gió vang lên, Vũ Nguyên cùng vài người khác xuất hiện tại nơi này, nhìn xung quanh xác chết đầy rẫy, máu tươi nhuộm đỏ đất, lòng hắn lạnh 1 nửa.

Thật sự là đáng chết.

Hắn bị Thiên Mạc của Thiên gia chặn lại.

Ban đầu hắn cho rằng Thiên Mạc tới tìm hắn đòi nhân thủ, dù sao đều là người của quân đội, Thiên Mạc bên kia thiếu nhân thủ trầm trọng, cần người để xây dựng lại liên bang.

Nhưng sau khi Thiên Mạc đến, lại hết lần này tới lần khác kéo hắn ở lại. Cho đến khi Lâm Dũng gửi cho hắn tin nhắn, hắn mới biến sắc. Nếu không phải gấp rút tiếp viện, chỉ sợ hắn đã đem Thiên Mạc xé thành 8 khúc rồi.

Mà nhiệm vụ của Thiên Mạc cũng hoàn thành, kéo dài 15 phút đồng hồ, bên kia Vũ Chấn Quân có lẽ cũng xong việc.

Đến nơi liền thấy khắp nơi chết người cùng đổ nát, Vũ Nguyên tức giận đến run người. 

Nhưng đi đến chính giữa, thấy 1 cái hố lớn, phía trước lại ngồi đấy 3 người, trong đấy lại có 2 người đang ngồi nói chuyện. Mà 2 người này…

Còn ai khác ngoài Vũ Minh cùng Lâm Dũng.

Vũ Nguyên tưởng mình đang nằm mơ, dụi dụi mắt 2 cái, xác nhận không phải ảo giác, hắn mới cấp tốc chạy tới.

Đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Vũ Minh cùng Lâm Dũng ánh mắt bị hấp dẫn lại. Thấy người tới là Vũ Nguyên, 2 người liền nở nụ cười. 

“Cha, ngài xem, đến thật trễ, kém chút liền không thấy được con trai mình”. Vũ Minh cười nói.

“Ngươi… không sao là tốt rồi”. Vũ Nguyên thấy Vũ Minh trêu chọc mình, nhưng cũng không có cười được, nhìn 2 người mệt mỏi ngồi đó, hắn thở dài 1 hơi nói, sau đó quay ra nói.

“Kêu người dọn dẹp chỗ này đi”.

“Vâng, tướng quân”.

“Đúng rồi, Vũ Chấn Quân đâu?”. Vũ Nguyên lúc này mới nhớ tới Vũ Chấn Quân.

“Hắn a, dưới đó”. Lâm Dũng chỉ dưới hố nói.

Vũ Nguyên quay người, nhìn thấy cái hố lớn, vẻ mặt có chút quái dị. Liếc mắt nhìn tên thuộc hạ để cho hắn xuống kiểm tra.

Một lát sau…

“Tướng quân…”.

“Nói đi”.

“Người chưa có chết, nhưng cũng không sai biệt lắm, dù muốn cứu cũng không được”.

“Có ý gì?”. Vũ Nguyên ngẩn người.

“Xương cốt toàn thân vỡ vụn, cơ thể bắp thịt toàn bộ nát. Trái tim do không có gì chống đỡ nên rơi xuống dưới bụng…”.

“Ngừng”. Vũ Nguyên đưa tay nên cản lại, hắn nghe thôi cũng đã thấy buồn nôn rồi.

Tưởng tượng 1 chút, toàn thân xương cốt nát, bắp thịt nát… toàn bộ nội tạng di chuyển khắp nơi trong cơ thể…

Nghĩ thôi cũng đủ buồn nôn rồi.

“Các ngươi làm thế nào được?”. Vũ Nguyên nhìn Vũ Minh cùng Lâm Dũng khó tin hỏi.

“Cứ thế mà đánh thôi”. Vũ Minh cười nói.

“Nguyên thúc, ta nói ngươi a, chẳng lẽ không để người chưa chúng ta đi nghỉ ngơi? Hơn nữa cô bé cũng bị thương nặng, nàng cũng góp phần, 1 kiếm đâm xuyên người Vũ Chấn Quân, ép hắn ăn Bạo Nguyên Đan. Công của nàng cũng rất lớn”. Lâm Dũng nói.

“Xem, ta nhất thời quên mất. Người đâu, mau đưa họ đi bệnh viện, gọi bác sĩ giỏi nhất đến cho ta”. Vũ Nguyên hét lớn.

Vũ Minh, Lâm Dũng cùng Cổ Vũ ngay lập tức được người đưa vào bệnh viện. Mà Vũ Nguyên lúc này thì đang kiểm tra chiến trường.

Hắn còn nhớ rõ lúc trước Vũ Minh nói cái kia đây. 

Điều động lấy vệ tinh, xem lại cuộc chiến đấu. Vũ Nguyên hít vào 1 ngụm khí lạnh.

Quả thật 2 là cái quái thai.

Thật quá mức khó tin.

Cả 2 người chiến lực thật quá khủng bố. Càng xem về phía sau hắn càng kinh hãi. Đặc biệt là lúc 2 người này biến thân, hắn nhịn không được hít vào 1 hơi khí lạnh.

Trong đầu hiện lên “Thần Thể” 2 chữ này.

Cái này tuyệt đối là Thần Thể. Không sai đi đâu được.

Trên tay Vũ Minh cùng Lâm Dũng đều có lấy hình xăm khi biến thân, đặc trưng của Thần Thể a.

Chúng nó mới bao nhiêu tuổi? 18 tuổi, chỉ có 18 tuổi.

Yêu nghiệt.

Quá yêu nghiệt.

Kế hoạch lúc trước, vốn dĩ thu thập đủ chứng cứ, chờ cho Vũ Chấn Quân ra tay với Vũ Minh, khi đó hắn sẽ đi ra, cản lại cuộc chiến này, sau đó vô tình đánh trọng thương Vũ Chấn Quân.

Tiếp đó lại để cho Vũ Minh “cố ý” giết chết Vũ Chấn Quân. Và cuối cùng để cho Vũ Minh mang tiếng xấu, hắn sẽ tận lực chèn ép các thế hệ cùng trang lứa, đặc biệt là những người theo phe cánh Vũ Chấn Quân.

Dù sao có câu “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”, Vũ Minh đã mang tiếng xấu “lãnh huyết” thì sử dụng tương tự chuyện như thế với những người khác là điều bình thường. Và rồi Vũ Nguyên lợi dụng điều này chèn ép những người không cùng trận doanh.

Những hiện tại, hoàn toàn không cần thiết.

Chỉ riêng cái video này là có thể đủ làm rồi.

Dù cho không nghe được tiếng, nhưng dựa vào môi ngữ liền có thể giải quyết, mà Vũ Chấn Quân lại cùng Tiêu gia liên hợp muốn sát hại đồng tộc, như vậy Vũ Minh cũng không cần thiết mang tai tiếng, mà Vũ Nguyên hắn cũng có thể lấy “cấu kết ngoại tộc” lí do để xử lí từng người của Vũ Chấn Quân.

Quả thật là hoàn mĩ.

Nhưng là…

Hắn bắt đầu đắn đo, liệu rằng có nên có truyền video này ra hay không. Dù sao cái này mang tới rất nhiều thứ. Trong đó bao gồm cả nguy hiểm.

Nếu như truyền ra, kẻ thù của Vũ Minh, đặc biệt là Thiên gia sẽ không tiếc hết thảy giết chết Vũ Minh cùng Lâm Dũng. Bởi vì tương lai 2 người họ phát triển là không thể đo lường.

Có nên truyền ra hay không?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK