Mục lục
Chúa Tể Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vừng ơi mở ra”.

Đám người thấy cánh cửa tự mở ra, đều trợn mắt há mồm.

Dùng bao nhiêu sức lực cũng đẩy không được, hủy không xong. Lại bị Chiêu Hy 1 lời nói giải quyết.

“Cái này…”.

Nhìn lấy Chiêu Hy, lại nhìn lấy chính bản thân mình, đám người tự nhủ, bản thân có phải hay không quá thất bại 1 điểm?.

“Vũ Minh ca, mở ra, mở ra rồi. Mau vào thôi”. Chiêu Hy hưng phấn nhảy cẫng lên nói, sau đó kéo lấy Vũ Minh đi vào trong.

Đám người thu lại sững sờ vẻ mặt, lần lượt theo sau đi vào.

Cánh cửa tự động biến mất, bên trong rất tối, không nhìn thấy gì cả. Mấy người họ phải dùng đèn pin để xem xét xung quanh. Nhưng Chiêu Hy lại giống như không bị ảnh hưởng chút nào, còn đặc biệt sinh động kéo theo Vũ Minh nhảy nhót khắp nơi.

“Chiêu Hy, chậm 1 chút”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.

“Sao vậy Vũ Minh ca? Ngươi không thích nơi này sao?”. Chiêu Hy ủy khuất nói.

”Không phải, chẳng qua mới đến, không thích ứng lắm. Người trước kia vẫn ở đây sao?”. Vũ Minh hỏi.

“Đúng nha, ở đây có rất nhiều bạn, chơi rất vui”. Chiêu Hy nói.

“Bạn? Ở đây còn người khác sao?”. Vũ Minh nhất thời sững sờ.

“Ở đằng kia”. Chiêu Hy chỉ về phía bên trái nói.

Đám người dùng đèn pin chiều về phía đó, kém chút liền sợ tè ra quần. Ngay cả Vũ Minh cũng bị dọa cho giật nảy mình.

Bởi vì nơi đó đang đứng lấy 2 con khủng bố cực kỳ khổng lồ rắn.

Nó dài ít nhất trên 200 mét, cái đầu ngẩng lên cao tới hơn 30 mét độ cao.

Chiêu Hy bỏ tay Vũ Minh ra, sau đó chạy về phía 2 con rắn kia. Vũ Minh cũng không có ngăn cản, hắn biết ngoài nhân loại ra, thật không có sinh vật nào sẽ đối với Chiêu Hy có ác ý.

Chiêu Hy đi tới liền gọi lên.

“Tiểu Thanh, tiểu Bạch, thật nhớ các ngươi nha”. 

Hai con rắn kia cúi đầu xuống cọ cọ vào người Chiêu Hy. Khung cảnh này phi thường kỳ lạ. Giống như là người đẹp cùng quái vật như thế.

Chiêu Hy cùng 2 con đại khủng bố quái vật kia giống như quen thân từ rất lâu, chúng thậm chí đối với Chiêu Hy lộ ra 1 loại ngốc manh dáng vẻ. Vũ Minh thật đúng là hết chỗ nói.

Trước kia không phải không thấy qua, nhưng là lần nào cũng sẽ vô cùng rung động.

Quả nhiên, mị lực của Chiêu Hy lúc nào cũng lớn như thế.

Vũ Minh nhẹ lắc đầu, sau đó bước tới, đi về phía Chiêu Hy.

Hai con đại quái vật kia ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Vũ Minh, nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm, vẫn lạnh nhạt đi tới.

Những người khác âm thầm đổ mồ hôi lạnh, hắn đây là muốn chết sao?.

“Vũ Minh, lùi lại đi”. Lâm Dũng hét lớn.

“Không sao”. Vũ Minh đáp.

Đi tới đứng bên cạnh Chiêu Hy, Vũ Minh lạnh nhạt nhìn lấy 2 con đại quái nói.

“Các ngươi tốt”.

“Xì xì”.

Hai con đạt quái thú rắn khổng lồ phun ra đầu lưỡi với Vũ Minh.

Hai con quái vật này rất thông minh, Vũ Minh thông qua thần thức cùng chúng giao lưu không chút nào trở ngại.

“Cám ơn các ngươi thời gian qua chăm sóc Chiêu Hy”. Vũ Minh nói.

“Chúng ta yêu thích nàng”.

“Ta muốn đưa nàng đi”. Nhìn chăm chú 2 con quái vật, Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Không!”.

Hai con quái vật đồng thời há to miệng gầm thét, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn lấy Vũ Minh.

“Vũ Minh ca, không đi được không?”. Chiêu Hy bên cạnh nắm lấy tay Vũ Minh nói.

“Không được, Chiêu Hy, ngươi phải biết ngươi là nhân loại, cần sinh sống cùng nhân loại, ở với những... Sinh vật khác như này làm sao nói nổi”. Vũ Minh kiên quyết nói.

Đám người xung quanh chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy Vũ Minh, Chiêu Hy cùng 2 con đại quái vật nói chuyện, giống như 2 người họ hiểu chúng nói gì như thế.

“Ta muốn giết ngươi”. 

“Không, không được làm hại Vũ Minh ca”. Chiêu Hy đứng lên trước người Vũ Minh giang ra 2 tay nói.

“Yên tâm tiểu Hy, không sao đâu”. Vũ Minh nhẹ cười sờ đầu nàng nói.

“Vũ Minh ca, có thể mang tiểu Thanh cùng tiểu Bạch theo hay không, chúng nó rất ngoan, sẽ không quậy phá đâu”. Chiêu Hy ánh mắt long lanh nhìn Vũ Minh nói.

“Không được, hình thể chúng quá lớn, sẽ ảnh hưởng rất lớn”. Vũ Minh lắc đầu nói.

“Ta muốn giết hắn”. 2 con quái vật thở khò khè nói.

“Không cho phép”. Chiêu Hy ánh mắt chứa nước mắt nhìn lấy chúng nó nói.

“Tiểu Bạch, tiểu Thanh, đừng hại Vũ Minh ca có được không?”. Chiêu Hy nói xong ôm lấy đầu 2 chúng nó vuốt ve.

Tiểu Bạch cùng tiểu Thanh khò khè ra lưỡi của mình, sau đó nhìn lấy Vũ Minh kêu gào.

“Chúng ta sẽ không rời đi nàng”.

“Các ngươi sẽ mang đến cho nàng phiền phức”. Vũ Minh trầm giọng nói, hắn hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào chiến đấu, dù cho Chiêu Hy có đau lòng thế nào cũng phải giải quyết 2 con quái vật này.

“Không cần ngươi lo”. 

Nói xong, chúng nó cọ cọ đầu vào Chiêu Hy, sau đó chúng nó đột nhiên quấn lại cùng với nhau, rồi đột nhiên hoá thành 1 đạo ánh sáng chui vào cơ thể Chiêu Hy.

Vũ Minh ánh mắt co rụt lại.

Bổn mệnh Linh Thú.

Lại là Bổn Mệnh Linh Thú.

Thảo nào chúng nó lại có cao như thế trí tuệ.

Bổn Mệnh Linh Thú là 1 chủng tộc hết sức đặc thù, chúng nó sẽ đối với 1 người cùng mình có duyên ký kết khế ước.

Chúng nó sẽ theo chủ nhân cả đời cho đến khi chết, chủ nhân chết chúng nó chết, chúng nó chết chủ nhân không chết.

Nó tác dụng chủ yếu là bảo vệ chủ nhân, sẽ chặn lại 1 kích chí mạng công kích từ bất kỳ loại hình thái công kích nào.

Vũ Minh không nghĩ tới ở đây ở đây lại có thể gặp được Bổn Mệnh Linh Thú. Hơn nữa 1 lúc lại tới 2 con.

Mà lại là của Chiêu Hy nàng. 

Tiểu Bạch cùng tiểu Thanh hoá thành 1 đạo ánh sáng chui vào người Chiêu Hy, sao đó trên cánh tay nàng liền xuất hiện 1 đạo hình xăm đen trắng vô cùng xinh đẹp quấn quanh lấy cánh tay nàng.

Đám người chết chân tại chỗ.

Thậm chí mấy người tay cầm đèn pin còn sững sờ tới mức rơi xuống đất.

“Cái gì thế?”. 

“Giống như chúng nó biến mất”.

“Ngươi cũng nhìn thấy?”.

“Đúng”.

“Vậy không phải 1 mình ta thấy, ta còn tưởng là ảo giác đâu”.

“Chúng nó... Là quỷ sao?.

“Biến... Biến mất... Biến mất rồi”.

Vũ Minh nghe thế bật cười, cũng không có giải thích. Hắn nắm lấy tay Chiêu Hy khẽ gật đầu.

“Vũ Minh ca, tiểu Bạch cùng tiểu Thanh biến mất rồi”. Chiêu Hy kinh ngạc nói.

“Yên tâm, chúng nó luôn cùng ngươi, dùng tâm cảm nhận chúng nó, chúng nó liền sẽ đáp lại ngươi”. Vũ Minh vuốt lấy tóc Chiêu Hy nói.

“Thật sao Vũ Minh ca?”.

“Đúng vậy, ta sẽ không nói dối tiểu Hy”. 

Chiêu Hy lập tức 2 tay nắm lại với nhau, đưa tay lên trước ngực, nhắm mắt lại giống như đang cầu nguyện.

Một lát sau nàng liền nhảy cẫng lên, hôn vào má Vũ Minh 1 cái sung sướng nói.

“Tiểu Bạch cùng tiểu Thanh sẽ luôn đi cùng ta, aaaa, thật vui vẻ nha”.

“Ha ha”. Vũ Minh bật cười xoa xoa đầu nàng.

Đám người mang theo hàng vạn câu hỏi khó hiểu trong lòng đi lên phía trước. Quãng đường này, chỉ có Vũ Minh cùng Chiêu Hy là nói chuyện, còn lại toàn bộ đều giữ im lặng trạng thái.

Bởi vì Vũ Minh 1 khi cùng Chiêu Hy đi cùng liền lộ ra cái vẻ cười ngây ngô, sủng nịnh…

Đây thật là Vũ Minh?.

“Hắn có phải hay không bị đoạt xá?”. Cao Hải khóe miệng nhếch lên nói.

“Ngươi tiểu thuyết đọc nhiều đi?”.

“Vậy thế này nói thế nào?”.

“Ta thật đúng là không tin, cái người thiên tài võ giả, trí tuệ siêu phàm, uy hiếp chúng ta lập huyết thệ thật là hắn? Đánh chết ta cũng không tin”.

“Đừng nói là ngươi, ta đây cũng là lần đầu tiên thấy mặt này của hắn đây”. Lâm Dũng vuốt mũi nói.

Họ thật đúng là khó hiểu.

Chẳng lẽ đây mới là bản chất thật sự của hắn?.

Thật đúng là… vô cùng khác biệt.

Cái kia nụ cười, cái kia sủng nịnh… thật mẹ nó buồn nôn.

Đi đến cuối đường, xuất hiện 1 căn phòng trước mặt họ. Chiêu Hy không chút do dự đẩy cửa vào. Vũ Minh cùng đám người lập tức chạy theo sau. 

Ngay sau đó, gian phòng liền bị phong bế.

Vũ Minh cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này A Linh lần nữa xuất hiện.

“Hoan nghênh mạo hiểm giả đi vào Ảo Tưởng Gian Phòng”. 

“Ảo Tưởng Gian Phòng?”. đám người nhất thời khó hiểu, cái này gian phòng là gì?.

“Ảo Tưởng Gian Phòng, cuối cùng cửa ải. Là thất bại, vẫn là thành công? Là sống, hay là chết? Tất cả đều được quyết định tại đây”.

A Linh vừa dứt lời, ngay lập tứ, lập tức sau đó từ dưới đất hiện lên nhiều chiếc cabin.

“Này không phải cabin trò chơi sao?”. 

“Chẳng lẽ để cho chúng ta chơi trò chơi?”.

“Cái này cũng quá đùa đi? Cửa cuối lại là chơi trò chơi?”.

“Ảo Tưởng Gian Phòng dùng làm gì?”. Vũ Minh trầm giọng hỏi.

“Vũ Minh ca, đây là ai?”. Chiêu Hy bên cạnh lo lắng hỏi.

“Trí năng sinh mệnh”. Vũ Minh nhẹ xoa đầu nàng nói.

“Nha…”. Chiêu Hy hiểu ra nhẹ cười 1 tiếng.

“Ảo tưởng gian phòng, nhân sinh trải nghiệm. Thế giới tràn ngập tai ương, cường giả sản sinh vô số. Chết chóc lan tràn, nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn. Đây là bản chất thế giới”.

“Nhưng các ngươi quên đi rằng, thế giới mặc dù tàn nhẫn, nhưng vẫn có rất nhiều ấm áp hình ảnh, bao dung lòng người”.

“Nhiệm vụ đưa ra, gột rửa trong lòng mặt trái cảm xúc, cảm nhận được nhân sinh bản chất. Thất bại… gạt bỏ”. A Linh âm thanh lạnh băng vang lên.

Đám người nhất thời nhíu mày. 

Vũ Minh âm thầm quan sát xung quanh, đây là 1 gian phong kín gian phòng, hắn đưa tay kiểm tra 1 chút, thật đúng là không cách nào phá hủy gian phòng này để thoát ra. 

Như vậy chỉ còn cách dựa theo trò chơi tiến hành. Hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng cái nhiệm vụ này vô cùng mơ hồ. Cái gọi là mặt trái cảm xúc, nhân sinh bản chất là cái gì?.

Ấm áp hình ảnh.

Nơi nào cũng có.

Tận thế, ngươi sẽ nhìn thấy mặt tối xã hội, nhưng vẫn sẽ thấy được tình cảm mẫu tử, vì sinh tồn không tiếc mạng sống để cho con cái 1 bữa cơm no. 

Hòa bình niên đại, tình cảm trai gái, tình cảm gia đình…

Thật sự rất nhiều.

Nó muốn họ cảm nhận được những thứ này? Không nên a.

Họ không phải EQ thấp, ngược lại cảm xúc rất nhiều. Đặc biệt là võ giả, cảm xúc so với người bình thường chỉ hơn chứ không thiếu.

Vậy nó muốn họ cảm nhận cái gì?.

“Mời mạo hiểm giả nằm vào cabin, sau 5 phút, những người chưa vào… gạt bỏ”. A Linh âm thanh lạnh lùng lần nữa lên tiếng.

“Chúc may mắn”. Vũ Minh nhìn đám người nói.

Đám người nhìn nhau 1 chút, khẽ gật đầu sau đó cùng nhau tiến về cabin. Ngay khi họ nằm vào trong, cabin đóng lại. Không biết bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho đến Vũ Minh cùng Chiêu Hy, thời gian vẫn còn, cho nên Vũ Minh hắn vẫn còn đang tại suy nghĩ nhiệm vụ kia.

Chiêu Hy nàng thì hiếu kỳ đi xung quanh xem xét.

Đúng lúc này, đột nhiên 1 vệt sáng chiêu xuống Vũ Minh cùng Chiêu Hy, A Linh âm thanh vang lên.

“Quét hình thành công, thân phận xác nhận. Vũ Đế, Chiêu Hy”.

Ngay khi cái từ Vũ Đế vang lên, Vũ Minh ánh mắt liền co rụt lại. Chẳng lẽ…

Hắn hoảng sợ nhìn tới A Linh.

“Mời tiếp nhận lời nhắn”. A Linh lạnh lùng âm thanh nói, sau đó liền 1 đoạn lời nhắn vang lên.

“Xin chào, Vũ Đế. Có lẽ ngươi đoán được 1 chút ta là ai. Ngươi nghĩ không sai, ta là Vận Mệnh Nữ Thần. Vận mệnh vô thường, không ai có thể quản, vận mệnh đưa ngươi đến trước mặt ta, đưa ngươi tương lai hiện rõ trong đầu ta”.

“Cho nên”.

“Ta đặt cược”.

“Muốn biết rõ hết thảy, mời tiến nhập cabin trò chơi. Đây không đơn thuần chỉ là 1 bản trò chơi bình thường. Vũ trụ không thiếu cabin trò chơi loại này, dùng để rèn luyện ý thức chiến đấu. Nhưng đây là 1 khoản đặc biệt, nó dùng để rèn luyện 1 loại tinh thần”.

“Ngươi có thể để cho Chiêu Hy cùng ngươi trải nghiệm, hoặc để nàng ngây ngốc ra ngoài dạo chơi”.

“Yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì. Nếu ta thật muốn, ngươi hiện tại đã chết”.

Nếu muốn…

Ngươi đã chết!.

Không nghi ngờ chút nào. 

Lời nói này đủ làm Vũ Minh tức giận. Nhưng lý trí của hắn nói cho hắn biết, nàng nói là thật.

Có ai dám nói với Vũ Đế câu nói đó? Tất nhiên là rất nhiều.

Nhưng họ đều chết.

Vận Mệnh Nữ Thần khác biệt, nàng đủ khả năng làm điều này.

Chính là như thế bá khí nói ra.

Vũ Minh phản bác không được.

Nhíu chặt lông mày, Vũ Minh thở ra 1 cái, sau đó kéo lấy Chiêu Hy nằm vào cabin trò chơi.

Muốn hắn để Chiêu Hy ở ngoài? Điều đó không có khả năng. 

Cửa cabin đóng lại. Vũ Minh cùng Chiêu Hy liền chìm vào hôn mê sâu.

Vũ Minh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó liền vụt sáng lên. Hắn và Chiêu Hy đáng đứng ở 1 khoảng không nào đó, trước mặt họ xuất hiện thông tin cột biểu lộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK