“Nói thế này cho dễ hiểu, ta hỏi các vị ở đây. Thời gian trước, ai là người gây nên náo động nhất? Ai là người các ngươi ghi nhớ khắc sâu nhất?”. Lâm Dũng hỏi.
“Eun Jung!”. Đám người đồng loạt trả lời.
“Ha ha, không sai, các vị đối với nàng ca hát thế nào?”.
“Không ai sánh bằng”.
“Tuyệt cổ giai tác”.
“Không thể thay thế”.
“Được, ngừng. Không cần thiết phải khen ngợi. Như vậy ai cũng đã điều tra qua thân phận của nàng đi? Không sai, nàng là Vũ gia thiếu phu nhân. Như vậy, gạt bỏ ra thân phận này đâu? Nàng vẫn chỉ là người bình thường. Nếu như có người, ví dụ như thân phận của ta”.
“Dùng thân phận như thế uy hiếp nàng, ép buộc nàng, thậm chí…”.
“Ta giết hắn”. Chưa chờ Lâm Dũng nói xong, bên dưới đám người liền lập tức tức giận quát.
“Ha ha ha”. Lâm Dũng cười ha hả.
Đám người nhất thời sững sờ, sau đó xấu hổ gãi đầu, họ lúc này mới nhớ tới bản thân là phóng viên.
“Các ngươi đều đối với nàng yêu thích, ta biết không phải vì nàng xinh đẹp, cũng không phải vì nàng hát hay cỡ nào. Trên đời này người hát hay rất nhiều. Các ngươi phản ứng như thế, đó là vì nàng mang tới sự thay đổi. Lật đổ những cái gọi là bài hát trước kia”.
“Nàng mang đến cho các ngươi sự rung động, ta nói có đúng hay không?”. Lâm Dũng cười hỏi.
“Đúng”.
“Như vậy, các ngươi biết nàng bài hát đến từ chỗ nào sao? Nàng nói cho ta biết, đó là từ cuộc sống. Bất kể thứ gì đều bắt nguồn từ cuộc sống, tình yêu, thất tình, cái chết, sự sống, phong cảnh… tất cả đều có thể dùng âm nhạc để viết đi ra”.
“Mà nếu như 1 người tài năng như nàng, mang lại cho các ngươi sự thăng hoa như thế về tinh thần chỉ dựa vào 1 bài hát, người như thế nếu bị những người tự nhận mình là quyền quý, địa vị lớn làm hại, như vậy sẽ là 1 tổn thất rất lớn”.
“Giống như Eun Jung, chỉ dựa vào 1 bài hát liền ai nấy đều biết. Như vậy nếu nàng nói 1 loại sản phẩm quần áo nào đó là tốt, dù nó chẳng ra gì. Thì khi đó các ngươi sẽ mua sao? Đáp án là: khẳng định”.
“Các ngươi mua nó không phải vì nó, mà là vì nàng giới thiệu. Hay nói đúng hơn là nàng quảng cáo”.
“Nhưng nếu như nàng quảng cáo 1 loại sản phẩm có hại cho sức khỏe đây?”.
“Những người hoạt động trong ngành giải trí, chúng ta gọi họ là nghệ nhân, nhân vật công chúng. Như Eun Jung, có lẽ nếu nàng lên tiếng 1 câu rằng ‘thích thứ này vì nó dùng tốt’ chắc có rất nhiều người lập tức chạy đi mua về cho giống nàng”.
“Cho nên mới có cái điều luật chịu trách nhiệm về lời nói kia”.
“Giải trí cũng là 1 loại văn hóa, mà văn hóa thì cần bảo tồn. Có lợi cũng có hại, như vậy còn có ai cảm thấy những điều luật này vô lí sao?”. Lâm Dũng hỏi.
“Nhân tiện ở đây ta cũng thông báo luôn, tuần tới, 1 người bằng hữu của ta tên Trịnh Thiên, hắn sẽ thành lập 1 công ty giải trí, hoạt động chủ yếu ở lĩnh vực này. Người hợp tác là Eun Jung. Khi đó nàng sẽ lên hát 2 bài. Mọi người hẳn rất chờ mong đi”.
“Theo tin được biết, 2 bài hát này hoàn toàn mới, cũng rất tương tự như bài hát lúc trước nàng hát”.
“Sau khi lập công ty, họ sẽ tuyển nhận người mới để huấn luyện. Mà mục tiêu chủ yếu chính là người bình thường. Hơn nữa chúng ta cũng cung cấp miễn phí tài nguyên tu luyện cho họ. Thông tin chi tiết đến lúc đó sẽ công bố”.
“Hiện tại, ta sẽ tuyển ra 2 người lên kiểm nghiệm kiểu mới tu luyện phương pháp”.
Lâm Dũng vừa nói xong bên dưới liền đồng loạt giơ tay.
Nhìn 1 chút hắn liền tuyển ra 1 nam 1 nữ, sau đó để họ đi lên. Lấy ra 1 bình rượu, rót vào 2 chiếc ly đưa cho họ, đồng thời cũng hướng dẫn họ cách vận hành hấp thụ.
Sau 1 lúc.
“Thật… đúng là thật tăng lên”.
“Quá thần kỳ. Quá khó tưởng tượng”.
“Các vị, công ty ta sẽ đem sản phẩm bán vào tuần sau, toàn bộ sản phẩm đều là loại này, uống vào vị đạo rất giống rượu, nhưng là sẽ không say. Thích hợp cho nam nhân sử dụng, mà nữ nhân, ta cũng suy nghĩ qua, cho nên có rất nhiều vị đạo trái cây khác nhau. Sản lượng tuyệt đối có thể phân phối toàn cầu. Trong thời gian này cũng hi vọng những người muốn hợp tác tiến tới bàn bạc nội dung cụ thể. Hiện tại cuộc họp báo này dừng tại đây”.
Nói xong Lâm Dũng liền đi xuống.
Mà lúc này, trên mạng dân chúng đã hoàn toàn vô pháp khống chế, đủ loại lời nói, đủ loại phát ngôn đều có.
“Cái này quá khó tin, nhưng nếu có liên bang cùng võ giả liên minh đồng ý chắc là sự thật rồi”.
“Hắn tuyệt đối là có ý khác, làm sao có thể đơn giản như thế mang 1 nửa lợi ích ra cho người khác”.
“Trên lầu não tàn, giám định hoàn tất”.
“Không sai, hắn là não tàn. Không thấy được ngân quỹ có sự giám sát của cả liên bang lẫn võ giả liên minh sao? Ai dám động tay chân?”.
“Mà phải nói, giá cả như thế thật đúng là đủ nhân đạo. Không những không tốn thêm tiền còn có thể có thời gian làm thứ mình muốn”.
“Ai bảo không phải đây”.
“Ta càng quan tâm hơn là giải trí cái kia, quá trâu. Luật lệ thật mẹ nó khắc nghiệt, trực tiếp tử hình”.
“Đúng thế, cái này thì có chút không nói nổi”.
“Đúng, vậy ngày mai ta lẻn vào Vũ gia, đem Eun Jung nàng bắt đi, ép buộc nàng không được tiếp tục ca hát”.
“Ngươi dám. Ta giết cả nhà ngươi”.
“Có giỏi nói ra địa chỉ, ta đảm bảo ngươi sống không quá hôm nay”.
“Ta là hacker, địa chỉ của hắn là Tây Thành, thành phố xxx…”.
“Ta sai, ta chỉ là đùa giỡn 1 chút”.
“Hừ”.
“Hừ”.
….
Nhìn tin tức, Vũ Minh khẽ gật đầu, sau đó quay qua nhìn Eun Jung nói.
“Chuẩn bị sẵn sàng đi. Sắp tới chỉ sợ ngươi công việc sẽ rất bận rộn”.
“Ta biết, oppa”.
“Nhớ là đừng bỏ dở tu luyện, đồ uống tu luyện vị đạo thế nào cứ kêu Lâm Dũng chế tạo. Đừng có để rơi xuống tu luyện”. Vũ Minh nói.
“Biết, thật dài dòng. Làm như ngươi đang nói lời từ biệt không bằng”. Eun Jung bĩu môi nói.
“Vũ Minh, ngươi chừng nào thì đi?”. Tô Ánh Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Tháng 10 sẽ đi”.
“Ta hỏi là đi biển kìa”. Tô Ánh Tuyết cau mày nói.
“Cái này sao? Vào võ giả liên minh tìm xong nguyên liệu sẽ xây 1 cái thuyền lớn, có lẽ phải đến năm sau đi”. Vũ Minh nghĩ nghĩ 1 chút nói.
“Ngươi muốn ra biển?”. Eun Jung kinh ngạc hỏi.
Nàng còn thật là không biết chuyện này.
“Làm sao? Không nỡ?”. Vũ Minh cười bỉ ổi, sau đó kéo nàng vào lòng hỏi.
“Hứ, ai mà thèm”. Eun Jung đáp.
“Tỷ tỷ, nói dối cũng thật 1 chút, gương mặt tỷ đỏ hết lên rồi kìa”. Tô Ánh Tuyết che miệng cười.
Eun Jung xấu hổ chạy ra gương nhìn, nhưng là cái gì cũng không có, thế là xấu hổ mặt đỏ bừng lên nhìn Tô Ánh Tuyết nói.
“Ngươi gạt ta”.
“Ha ha ha”. Tô Ánh Tuyết cười lớn.
Thấy thế Eun Jung càng xấu hổ, chạy tới dùng ra “cù léc thần công” khiến Tô Ánh Tuyết liên tục cầu xin tha thứ.
Vũ Minh ngồi nhìn 2 người đùa giỡn khẽ cười 1 tiếng, mặc dù hắn rất muốn như hiện tại, nhưng Chiêu Hy cần hắn, hắn không thể để nàng đợi quá lâu.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh liền trôi qua 1 tuần.
Ngay sau ngày công bố tin tức, gần như toàn bộ các công ty, tập đoàn, gia tộc đều liên lạc qua Lâm Dũng, tuyệt nhiên cũng không có ai dám uy hiếp. Dù sao Lâm Dũng hắn thực lực không yếu, hơn nữa tiền cảnh tương lai phi thường kinh người.
Với lại, họ cũng không có tự tin để chèn ép Lâm Dũng về việc kinh doanh. Dù không có họ, hắn vẫn có thể bán đi số lượng hàng hóa cực kỳ lớn.
Mặc dù phải bỏ ra 50% lợi ích hàng năm, nhưng con số thu được cũng rất khả quan, chưa nói tới rất nhiều Hợp Đạo cảnh muốn mua sắm kiểu mới tu luyện phương pháp này vói giá trên trời để đỡ tốn thời gian vào việc tu luyện.
Ban đầu họ vốn phản đối việc cung cấp miễn phí tài nguyên cho ngành giải trí, nhưng là Lâm Dũng nói Vũ Minh là người cung cấp kỹ thuật, đồng thời toàn bộ lợi ích hắn cũng không cần, trực tiếp đổi thành tài nguyên trợ cấp cho ngành giải trí phát triển, lúc này đám người kia mới chấp nhận điều này.
Mà ngay hôm sau, Trịnh Thiên tổ chức buổi họp báo thành lập công ty giải trí Tinh Không. Hôm đó số người đến lên tới hơn 300 ngàn người, bâu kín toàn bộ lối đi, thậm chí nhiều người còn dùng xe phản trọng lực bay trên cao nhìn xuống.
Mục đích họ chỉ có 1, đó chính là hiện trường nghe Eun Jung hát.
Buổi tin tức công bố công ty sẽ tuyển mộ người theo 3 giai đoạn.
Thứ 1: Thử nghiệm.
Tuyển 20 người cả nam lẫn nữ, tất cả độ tuổi từ 18 đến 25 để huấn luyện, ngoại hình ưu nhìn, giọng hát hay. Hơn nữa ưu tiên tuyển chọn người bình thường tham gia thử nghiệm. Huấn luyện sẽ gồm huấn luyện vũ đạo, huấn luyện giọng hát, huấn luyện phối hợp nhóm, huấn luyện sự bình tĩnh trước công chúng.
Thời gian huấn luyện là 3 tháng, nếu như xuất đạo thành công sẽ mở ra giai đoạn 2, còn nếu thất bại thì sẽ tăng thêm thời gian huấn luyện.
Thứ 2: Mở rộng.
Sau khi những người kia xuất đạo, nhận được thành công, thì công ty sẽ mở rộng chiêu mộ nhân số.
Thứ 3: Hợp tác.
Khi đã bước vào giai đoạn phát triển, công ty sẽ hỗ trợ huấn luyện 1 số những người muốn mở công tỷ giải trí những thứ cần chú ý, cách quản lý, tuyên truyền…
Dù sao phát triển 1 thứ hoàn toàn mới, không phải dựa vào 1 cá nhân là có thể làm được.
Mọi người đều có chút nghi ngờ, nếu như thất bại thì sẽ thế nào. Bài hát cũng không phải dễ dàng như thế sáng tác đi ra. Hơn nữa nói không chừng Eun Jung cũng không thể đạt được thành công như lần đầu nàng biểu diễn.
Mà Eun Jung cũng không có khiến mọi người thất vọng, 1 bài “Cry Cry” liền làm mọi người toàn bộ bị bắt làm tù binh. Thêm 1 bài “Roly Poly” trực tiếp khiến hiện trường tất cả mọi người lâm vào điên cuồng trạng thái.
Nếu không phải Trịnh Thiên cùng Lâm Dũng sử dụng hơn 1 ngàn tên hộ vệ Dung Linh cảnh,, thậm chí trong đó còn có 2 tên Hợp Đạo cảnh đến áp trận, còn xây dựng rào chắn cách sân khấu 10 mét để tránh đám người đi lên, chỉ sợ thật đúng là cản không được đám người điên cuồng này.
Lúc đó, toàn thế giới mới biết cái gì gọi là “điên cuồng”, biết được cái gọi là “sự hấp dẫn” của ngành giải trí.
Mặc dù trên thế giới có rất nhiều người so với Eun Jung đẹp hơn nhiều, nhưng là nếu như cho họ lựa chọn, họ không nghi ngờ chút nào lựa chọn Eun Jung. Bởi vì nàng nổi tiếng, nàng được nhiều người biết tới, nàng là nữ thần trong mắt mọi người.
Lúc này họ mới biết được “nhân vật công chúng” là gì.
Họ chờ mong lấy sự thành công của Tinh Không.
Vũ Minh cũng không có ngay lập tức tiến vào võ giả liên minh, mà chờ lấy Tô Ánh Tuyết lấy được bằng tốt nghiệp, sau khi đón tết xong, hắn và Tô Ánh Tuyết liền tiến vào võ giả liên minh.
“Vũ Minh”.
Đang chuẩn bị lên máy bay, phía sau liền vang lên tiếng Lâm Dũng.
“Ngươi chưa đi?”.
“Ha ha, đến cọ máy bay”. Lâm Dũng cười lớn nói.
“Thật đúng là… lên đây đi”. Vũ Minh cười mắng.
“Nghe nói ngươi làm ăn lời rất nhiều tiền?”. Tô Ánh Tuyết hiếu kỳ hỏi.
Mấy tháng nay đều đưa tin về kiểu mới tu luyện phương pháp, ngày nào cũng thấy được. Hơn nữa hiện tại trên mạng đâu đâu cũng thấy người đăng hình đi du lịch, thăm quan nghỉ mát… hơn nữa đầu câu toàn bộ đều để “nhờ kiểu mới tu luyện phương pháp”.
Thật đúng là không muốn nhìn thấy cũng khó.
Mà nhiệt nghị nhiều nhất đó là về Eun Jung cùng Tinh Không giải trí công ty.
Công ty tân nhân xuất đạo thành công, hơn nữa đều là do Eun Jung tới viết ca khúc, không giống với bất kỳ loại nhạc nào trước kia, rất được mọi người đón nhận. Hiện tại thị trường giải trí chỉ mới dừng lại ở bước ban đầu, còn rất nhiều thứ để khai phá.
“Cũng được đi”. Lâm Dũng qua loa đáp.
“Cũng được? Xây dựng hẳn 1 tòa công ty hơn 2 ngàn mét vuông còn bảo cũng được?”. Tô Ánh Tuyết bất mãn nói.
“Ha ha, cái đó nha… chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi”.
“Nhất thời hứng khởi liền tiêu tốn hơn 200 tỷ?”. Tô Ánh Tuyết cười cười.
“Ây… cái này…”. Lâm Dũng có chút xấu hổ.
“Được rồi, đừng chọc hắn. Ngươi sắp xếp công việc thế nào?”. Vũ Minh lên tiếng giải vây.
“Ừ, cũng đã đi vào quỹ đạo. Hiện tại ta chỉ cần kiểm tra sổ sách mỗi tháng là đủ”.
“Vậy thì tốt, đừng để công việc ảnh hướng tới việc ngươi tu luyện, ngươi hiểu”. Vũ Minh cảnh báo.
“Ta đương nhiên biết, không nói cái này. Nghe nói cuộc thi năm nay ở võ giả liên minh rất khác, có biết cụ thể tin tức là gì không?”.
“Ta cũng không rõ lắm”. Tô Ánh Tuyết lắc đầu nói.
“Ta đoán hẳn là do cuộc chiến kia chết đi quá nhiều người, cho nên võ giả liên minh sẽ thay đổi 1 loại phương pháp khác để kiểm tra đi. Mà ngươi quan tâm thứ này làm gì? Ngươi được tuyển chọn thẳng vào cơ mà?”. Vũ Minh hiếu kỳ hỏi.
“Tuyển thẳng vào có gì chơi vui? Tham gia cuộc thi mới vui chứ, ngươi chẳng phải cũng có ý định đó sao?”. Lâm Dũng bĩu môi nói.
“Ha ha, hiểu ta chỉ có ngươi”. Vũ Minh cười lớn 1 tiếng.
“Các ngươi là đang khoe khoang bản thân sao?”. Tô Ánh Tuyết tức giận nhìn 2 người nói.
“Thôi đi, ngươi sớm đã là đệ tử của Băng Cung, ai sẽ bắt ngươi đi kiểm tra?”. Vũ Minh lập tức phản kích.
“Ý ngươi nói là ta không có khả năng thông qua kiểm tra?”. Tô Ánh Tuyết ánh mắt đầy nguy hiểm nói.
“Khụ, hôm nay trời thật đẹp”.
“Đúng thế, trời thật trong xanh”.
“Đúng vậy a”.
Lâm Dũng cùng Vũ Minh lập tức đánh trống lảng.
“...Bây giờ là buổi tối”. Tô Ánh Tuyết có chút im lặng nói.
“...”. Vũ Minh.
“...”. Lâm Dũng.
Máy bay mất hơn 1 ngày liền bay tới nơi.
Lần trước là đi tàu hỏa, nhưng tốc độ phi thường chậm. Dù sao lần đó còn phải bay qua đại dương, cho nên nhiều khả năng gặp ma thú. Mà lần này ma thú bị thanh trừ cùng loại bỏ rất nhiều, sẽ không có nguy hiểm như trước nữa.