Lâm Dũng bưng lấy con mắt thâm tím của mình u oán nhìn lấy Vũ Minh.
Đương nhiên thâm tím là không có khả năng, Vũ Minh hắn cũng chỉ đấm nhẹ 1 cái mà thôi, nhưng Lâm Dũng vẫn phải bầy ra bộ mặt u oán, giả vờ phải lừa gạt chính bản thân mình mới khiến người khác tin được.
“Không phải nói ngươi vài câu sao? Cần thiết ra tay nặng như vậy?”. Lâm Dũng nói.
“Nặng sao?”. Vũ Minh cười gằn đi tới.
“Dừng, ta đùa 1 chút thôi”. Lâm Dũng cười hòa nói.
“Hừ”. Vũ Minh hừ lạnh 1 tiếng.
Dám nói ta cơ thể có mùi thúi? Không đem ngươi dạy dỗ 1 trận còn tưởng rằng ta dễ bắt nạt.
“Hừ, làm như nữ nhân không bằng”. Lâm Dũng lẩm bẩm nói.
“Ngươi nói cái gì?!”.
“Không có gì!”.
“Đừng tưởng ta không nghe thấy. Ta thân thể mùi thơm là rõ ràng, cho nên mới có nữ nhân theo đuổi. Ai như ngươi? Xử nam!”. Vũ Minh châm chọc nói.
“Ngươi mới là xử nam, cả nhà ngươi mới là xử nam”.
“Ha ha, đừng tưởng là ta không biết, ngươi nữ nhân cũng không dám đụng còn bảo không phải xử nam? Ngươi lần đầu là tặng cho tay trái hay tay phải? Thật buồn nôn”.
“Ngươi thì không?”.
“Ta nhưng là có tới tận 3 nữ nhân, ngươi cứ nói đi”. Vũ Minh hài hước nhìn lấy Lâm Dũng.
Nói đùa. Ca đây nhưng là đã phá thân.
“Ngươi…”.
Đám người Duke thấy thế đưa tay nâng chán.
Thật sự là.
Họ có chút khinh bỉ 2 người này.
Bọn họ nhưng là 16-17 tuổi liền đã cùng nữ nhân lên giường, đến hiện tại đã “thân kinh bách chiến” không biết bao nhiêu lần. Mà 2 người kia lại lấy “phá thân” làm tiêu chuẩn.
Các ngươi thật là thiếu gia trong đại gia tộc sao?!.
Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng chỉ là tranh mồm mép mà thôi. Đương nhiên đối với nam nhân mà nói, nữ nhân là đề tài nói mãi không xong, mà ngược lại cũng vậy, trong mắt nữ nhân, nam nhân cũng là đề tài muôn thuở.
Lạc đề!
Quay lại vấn đề chính.
Tượng đá khổng lồ bị Lâm Dũng đinh vào trên vách núi, sẽ không còn người đuổi giết họ, cho nên hiện tại họ thật rất thanh nhàn.
Tuy rằng vẫn chưa biết còn cái gì khác uy hiếp tới bọn họ hay không, nhưng chỉ cần không phải là tượng đá khổng lồ kia liền không có việc gì. Dù sao thủy thủ đoàn chết cũng gần hết, còn lại người toàn bộ đều là người của Duke, Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng chẳng thèm quan tâm.
Chết lại không phải người của mình, quan tâm làm gì?.
Dùng lương tâm giảng, thủy thủ đoàn của họ chết sạch mạch dù có chút đáng tiếc, nhưng cũng không cần quá nhiều quan tâm. Họ sớm muộn cũng chết, trước khi chết có thể giúp họ thăm dò 1 chút tình huống nơi này, lại có thể để cho gia đình cả đời không lo. Xem như chết cũng xứng đáng.
Tính mạng con người chính là như thế rẻ mạt. Nhất là trong thời đại như này, nếu như không có giá trị, như vậy liền không đáng 1 đồng.
Ai sẽ đi thương tiếc cho những người như thế?.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Vũ Minh cùng Lâm Dũng cách nhìn đối với tính mạng con người chính là như thế.
Tại trong liên bang, có thể tìm được ngắn ngủi yên bình thời gian. Nhưng nếu như không thể bày ra giá trị của mình, như vậy vĩnh viễn cũng chỉ thuộc tầng lớp dưới cùng của xã hội.
Vì cái gì những người này phải đi làm lính? Dù cho biết rõ sẽ chết, biết rõ sẽ tàn phế cả đời nhưng vẫn đi? Đơn giản vì họ không còn lựa chọn nào khác.
Đi được 1 quang đường, đám người liền nhận ra được xung quanh cây cối cũng không còn nhiều như vậy, càng đi tới càng ít đi, giống như được người dọn dẹp sạch sẽ như thế.
Mà cuối cùng, đến 1 dải đất trống, trước mặt họ xuất hiện 1 con đường, 1 con đường có 2 hàng cây bên cạnh. Chính giữa con đường không có lá rơi, cũng không có cái gì che chắn, 1 con đường được nối thẳng tới 1 lâu đài đổ nát phía trước mặt họ.
Nhìn thấy những thứ này, đám người tâm lý khẩn trương lên.
Bởi vì nơi này giống như có người ở, mà không phải 1 hòn đảo chết.
Đám người cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Mà đến cuối con đường, họ liền tất cả đều ngẩn ra. Bởi vì nơi này giống như trước kia từng là 1 thành phố, phía sau những hàng cây là cả 1 thành phố rộng lớn, nhưng đã hoang tàn đổ nát không biết bao nhiêu năm.
Cả thành phố đều được xây dựng bằng những viên gạch màu trắng xắm, mà hấp dẫn ánh mắt đám người nhất chính là nơi phía xa tồn tại 1 kiến trúc sừng sững với thời gian. Nó vô cùng tráng lệ, vô cùng lộng lẫy.
Cường điệu có chút quá.
Bởi vì nếu so với những thứ xung quanh, cái kia kiến trúc đơn giản là cung điện so với với nhà đất.
Nếu như ngươi thấy cả 1 thành phố đổ nát nhưng lại thấy 1 ngôi nhà bình thường vẫn đứng sừng sững tại đó. Ngươi cũng sẽ có cảm giác này.
Chỉ còn 1 bước nữa là họ sẽ tiến vào phạm vi thành phố.
Nhưng chính là 1 bước này, đám người toàn bộ đều dừng lại.
Đơn giản vì nơi này quá mức kỳ quái, họ không cảm ứng được nguy hiểm, từ khi bước vào con đường kia, họ liền cảm thấy vô cùng an tâm. Giống như nơi này vĩnh viễn sẽ không đón nhận bất kỳ công kích nào.
Giống như nơi này luôn có 1 đại quân bảo vệ.
Giống như nơi này luôn có 1 người ẩn mình bảo hộ hết thảy như thế.
Tất cả mọi người đều cảm thấy như thế, mà chính vì như thế họ mới cảm thấy bất an.
Giữa 1 nơi nguy hiểm tột cùng như này, lại có 1 nơi cho họ cảm giác như thế.
Đơn giản đó là chuyện tiếu lâm.
Tiến?.
Vẫn là không tiến?.
Tiến tới, họ đối mặt với cái gì, không có ai biết rõ.
Lùi lại? Như vậy quá đáng tiếc. Bởi vì nơi này gây lên cho họ sự tò mò thật sự quá lớn, lớn tới mức họ đều muốn đi lên khám phá hết thảy nơi này.
“Các ngươi làm gì dừng lại?”. Lâm Dũng nhìn mấy người Duke hỏi.
“Thế còn các ngươi?”. Duke quay qua hỏi ngược lại.
“Vào hay không?”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.
“Vào đi! Nói không chừng nơi này cất giấu bí mật nào đó cũng không chừng”. Tử Thiên nói.
“Bí mật đồng nghĩa với nguy hiểm”. Duke lạnh nhạt nói.
“Sợ chết thì người từ đầu cũng sẽ không vào đây”. Lâm Dũng nói.
“Ai nói không phải đây”.
“Ha ha, vậy thì vào đi”.
“Được, vào đi”.
Đám người đồng loạt đi tới 1 bước.
Một bước này, là thiên đường hay địa ngục, không ai biết được, nhưng…
Phía sau họ lại truyền tới tiếng vang giống như tiếng gõ cửa. Đám người nhìu máy quay lại, đồng loạt đều co rụt lại con ngươi.
Họ thấy được nhưng tên thủy thủ đoàn còn lại không tiến vào được, có 1 bức tường vô hình nào đó cản lại họ.
Mà họ cũng phát hiện, bản thân cũng trở ra không được.
Bức tường vô hình kia cũng đem họ nhốt tại bên trong, ra không được.
Ngay lúc này, 1 tiếng rống chói tai vang lên, phía sau đám thủy thủ đoàn thình lình xuất hiện Nian, nó trong chớp mắt đem đám thủy thủ đoàn toàn bộ xử lý. Mà mấy người Vũ Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy.
“Khốn kiếp!”. Chad cắn chặt răng gằn ra từng chữ.
Hắn nắm đấm đánh mạnh vào bức tường vô hình, nhưng 1 chút lay chuyển cũng không có. Mà bàn tay của hắn còn cảm nhận được 1 sự đau đớn không nhỏ.
Sau khi xử lý xong đám thủy thủ đoàn, Nian hướng về đám người Vũ Minh gào rống, nhưng chính là nó không tiến vào. Giống như đang sợ hãi thứ gì đó, nó thị uy xong liền lẩn vào trong rừng.
Đám người ánh mắt ngưng trọng hẳn lên.
Liếc nhìn nhau 1 cái, sau đó đồng loạt quay đầu muốn tiến vào thì phát hiện phía sau họ không biết từ lúc nào xuất hiện 1 người kỳ quái, người này có mái tóc bạc trắng, trên người khoác lấy 1 cái áo choàng màu đen phủ kín từ đầu tới chân.
Trên tay cầm lấy 1 cây gậy gỗ xiên xiên vẹo vẹo.
Đám người chưa kịp phản ứng thì thấy người kia đưa tay kéo 1 cái.
Đám người đồng loạt chân tách khỏi mặt đất, sau đó phía trước mọi thứ biến mất, xung quanh trở nên đen kịt, không nhìn thấy được bất kỳ thứ gì, không cảm nhận được bất kỳ điều gì.
Nhưng họ biết, họ đang bị 1 thứ gì đó hút lấy, họ không cách nào di chuyển thân thể, không cách nào cử động tay chân. Mặc cho lực hút kia cứ hút lấy họ.
Tốc độ cừng kỳ nhanh chóng, tính toán cũng phải đạt tới vận tốc gấp 10 lần vận tốc âm thanh.
Vũ Minh trong lòng dâng 1 cảm giác vô lực.
Bị người nắm lấy, vô pháp phản kháng, vô pháp chống cự.
Cái cảm giác này vô cùng khó chịu.
Chẳng biết qua bao lâu, đám người thình lình xuất hiện lại chỗ cũ. Vẫn là nơi họ bước ra 1 bước kia, trước mặt vẫn là khung cảnh kia. Nhưng người kỳ quái kia cũng không còn tại đó.
Mấy người họ mồ hôi chảy ra.
“Vừa… vừa rồi… chuyện gì xảy ra…”. Duke run rẩy nói.
“Vừa rồi… không phải… ảo giác chứ?”. Chad hỏi.
“Ảo giác? Cả 5 người đều thấy ảo giác sao?”. Tử Thiên ngưng trọng nói.
“Đó là thật, không phải ảo giác”. Vũ Minh lên tiếng.
“Máu huyết ta đang sôi trào, đó không phải là ảo giác”. Lâm Dũng bổ sung.
Vừa rồi, mọi thứ đều là thật.
Người kỳ quái kia, cảm giác kia, tất cả đều là thật.
Nhưng vì cái gì họ lại lần nữa xuất hiện tại chỗ cũ?
Quãng thời gian đó xảy ra chuyện gì?.
Kiểm tra 1 chút tình huống thân thể, không có bất kỳ cái gì kỳ quái địa phương.
Đám người lông mày đều nhíu chặt.
“Chết thì chết! Người đó đã có năng lực như thế, xử lý chúng ta hoàn toàn dư xài, đã không chết, vậy thì tiến vào đi”. Lâm Dũng nói.
Đám người trong lòng cũng nghĩ như thế.
Người kia quá cường đại. Cường đại tới mức khiến người khác vô lực giãy dụa. Đã không thể lùi lại, như vậy liền tiến tới đi.
Mà họ không biết, có 1 đôi mắt vẫn luôn dõi theo đám người. Từ khi họ đặt chân lên quần đảo Ác Ma, cho đến hiện tại. Đôi mắt kia vẫn luôn nhìn lấy họ.