Đế Vũ Kinh nghiêng về chân nguyên lực tinh luyện, cô đọng lại chân nguyên lực tới mức tận cùng, nói ngắn gọn là Đế Vũ Kinh luyện pháp lực và thần hồn. Còn về Cửu U Hỗn Độn Quyết
Nó lại nghiêng về thân thể, ý chí, thân thể có rất nhiều loại, có những chủng tộc thức tỉnh thần thể rất bá đạo, cơ hồ là vô địch cùng cấp, nhưng cũng có những thần thể phế bỏ
Thiên phú là thứ tốt, nhưng không phải tất cả, ý chí cũng quan trong không kém, vũ trụ là công bằng, ngươi thiên phú không cao, ngươi thần thể phế vật, nhưng dựa vào ý chí ngươi cũng có thể đăng đỉnh thần đàn
Vũ Minh hắn có thể thiếu rất nhiều thứ, nhưng ý chí thì đặc biệt không bao giờ thiếu
Kiếp trước, hắn bước chân vào vũ trụ, gia nhập Tiếu Ngạo Tông, lúc đầu chịu không biết bao nhiêu lời nói xỉ nhục, khinh bỉ, bị nhiều người nhục nhã
Nhưng hắn vẫn dựa vào ý chí cùng nắm đấm của mình đánh ra 1 mảnh thiên địa
Vũ trụ là nơi bao quát toàn bộ văn minh, nhưng chỉ có duy nhất 1 tôn chỉ
“Nắm đấm lớn là đạo lý”
Ngươi thực lực cao, ngươi nói chính là đạo lý, còn ngươi thực lực thấp, nói dù có đạo lý thì nói tới rách cổ họng cũng chỉ bị cường giả 1 tay đập chết mà thôi
Vũ Minh vào lại phòng mình, nhìn đồng hồ thì mới chưa tới 4 giờ sáng, thảo nào không thấy ai trên đường
Thế là hắn ngồi xuống kiểm tra kỹ càng lại cơ thể mình
Hắn phát hiện điều
Các mạch máu càng lúc càng bền vững, luyện công pháp bình thường thì chân nguyên lực sẽ đi theo những nơi cụ thể, còn Cửu U Hỗn Độn Quyết thì lại khác, nó chỉ đi loạn, phá hủy mọi thứ mà không phải rèn luyện
Tuy rằng mạch máu vững chắc ngang bằng Tụ Huyết cảnh tầng 6 nhưng hắn vẫn chỉ là Tụ Huyết cảnh tầng 2
Hắn liền ngồi xuống vận chuyển công pháp, chân nguyên lực tuôn ra sư suối, sau đó điên cuồng đánh vào các mạch máu, chỉ là sức mạnh của nó đối với cơ thế Vũ Minh bây giờ chỉ như gãi ngứa, dù có rất nhỏ bào mòn nhưng muốn thật sự phá hủy không biết đến ngày tháng năm nào
Thế là hắn nảy ra 1 ý nghĩ điên cuồng
Vũ Minh cẩn thận lấy ra hủy diệt năng lượng, duy nhất 1 tia, nhưng thật khủng bố
Tuy nó không có tác hại với cơ thể nhưng nếu không cẩn thận thì sẽ chết cũng không biết chết thế nào
Hắn điều khiển lấy hủy diệt năng lượng đi theo lộ tuyến của Đế Vũ Kinh, cảm giác đau nhói đó tuy không sánh bằng tu luyện Cửu U Hỗn Độn Quyết nhưng nó lại tác động trực tiếp tới linh hồn
Vừa cảm nhận được 1 chút nguy hiểm Vũ Minh liền dừng lại, cảm giác đó lúc này mới biến mất, Vũ Minh khẽ vuốt mồ hôi trên trán
“Thật mẹ nó nguy hiểm” Vũ Minh nhịn không được chửi tục 1 câu
Năng lượng này thật sự quá bá đạo, nó so với khi luyện thể mấy ngày qua còn nguy hiểm hơn, bởi vì không biết khi nào sẽ bị chính nó thôn phệ mất linh hồn
Vũ Minh suy nghĩ xem còn cách nào khác hay không nhưng ngoài nó ra lại chẳng còn cách nào, thế là hắn cẩn thận từng li từng tí tách hủy diệt năng lượng ra 100 mảnh, sau đó khống chế 1 mảnh bắt đầu tu luyện lại
Lần này không còn cảm giác nguy hiểm như trước nữa mà thay vào đó là sự đau đớn, đau tới tận linh hồn, nhưng mức độ này đối với Đế cấp linh hồn của hắn cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, chỉ có 1 chút đau đớn
Hắn có thể chịu đựng, thế là hắn cắn răng vận chuyển lấy năng lượng hủy diệt bắt đầu tiếp tục tàn phá 1 lần nữa
Từ động mạch đến tĩnh mạch, lại tới mao mạch, chỉ cần tiếp xúc, gần như chỉ trong tích tắc nó liền phá hủy toàn bộ mạch máu của hắn
Tốc độ hồi phục không theo kịp với tốc độ tu luyện, Vũ Minh hắn liền tiếp tục vận dụng lấy sinh mệnh lực từ vũ trụ nhỏ
Cuối cùng cũng bổ sung đủ sinh mệnh cho sự tu luyện, thế là hắn toàn lực đầu tâm vào tu luyện
Thời gian lại trôi qua nhanh chóng, chỉ trong vòng 1 tiếng, hắn đã lên tới Tụ Huyết cảnh tầng 3
Trong 1 ngày, hắn leo lên tầng 4
Hai ngày, đột phá tầng 5
Tới đêm ngày thứ 5, linh hồn của hắn bắt đầu mệt mỏi, trải qua 2 ngày linh hồn bị đau đớn khiến cho Đế cấp linh hồn hắn cũng có chút thống khổ
Sự đau đớn này nó không như bị công kích bởi lình hồn, mà giống như bị trôi theo thời gian đằng đẵng, vài năm, trăm năm, vạn năm, tỷ năm…
Thời gian như thế dù cho là Đế cấp linh hồn cũng phải mệt mỏi
Vũ Minh bây giờ mới phát hiện, năng lượng hủy diệt chính là con dao 2 lưỡi, bởi vì linh hồn của hắn bị giảm cấp, không sai, chính là bị giảm cấp
Tuy vẫn là Đế cấp linh hồn, nhưng so với trước khi tu luyện lại giảm đi 1 chút xíu
Hắn thật muốn chửi tục, chẳng lẽ phải bắt hắn luyện bình thường công pháp, bình thường luyện thể pháp quyết? Có hàng ngon nhưng nhìn được lại không dùng được thì có tác dụng chó gì?
Dường như cảm nhận được ý nghĩ của hắn, vũ trụ nhỏ năng lượng sinh mệnh trào ra, lần này nó không còn tẩm bổ sinh mệnh cho hắn, mà lần này nó tẩm bổ cả linh hồn
Thoáng chốc, 1 chút xíu tổn thương đó được bổ sung lại đầy đủ, thậm chí có phần hơn 1 chút
Chỉ là Vũ Minh chưa kịp nghĩ gì liền đột nhiên bất tỉnh
Bầu trời bắt đầu nổi gió, giữa bầu trời đêm sáng rực lên những đường tia sét giữa trời, sét đánh liên tục không ngừng suốt vài phút, sau đó lặng im biến mất, không ai hiểu rốt cuộc đó là chuyện gì xảy ra
Bên trong nhà, cảm ứng được điều gì đó, Bạch Tử đột nhiên đứng dậy
Hắn ta nhìn lên bầu trời, ánh mắt toát lên vẻ lo âu, tay bấm vài cái, chỉ là chưa để hắn bấm xong, 1 giọng nói vang lên
“Nhìn trộm thiên cơ ngay lúc này, ngươi muốn chết sao?”
Đột nhiên vang lên giọng nói làm Bach Tử đứng bật dậy, nhìn xung quanh, thần thức tỏa ra xung quanh bán kinh trăm dặm nhưng lại không thấy ai, hắn nghĩ gì đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời
“Thiên đạo?”
Bạch Tử không dám chắc nói
“Bất kỳ ai cản trở quy tắc làm việc, đều nhận hình phạt thích đáng”
Giọng nói kia nói xong liền biến mất
Bạch Tử đứng tại chỗ sững sờ, sau đó bấm bấm ngón tay, mặt biến sắc. Bạch Tử liền tay vung lên, mở ra 1 cánh cửa không gian đi vào
Trong phòng, Vũ Minh đang nằm bất động, Bạch Tử đi đến gần, dùng thần thức quét qua người hắn, nhìn thấy linh hồn Vũ Minh lâm vào hôn mê hắn khẽ giật mình
Hắn nhớ lại câu nói kia, hắn có chút suy nghĩ sau đó cười lạnh nói
“Chí cao sao? Khoản nợ này ta nhớ kỹ”
Bạch Tử nhìn về phía Vũ Minh khẽ lắc đầu, thở dài nói
“Ngươi thật là, cũng may linh hồn chỉ bị phong ấn, nếu như hắn hạ sát thủ, ta cũng không có cách nào”
“Lại dám chạm vào kiêng kị như thế, ngươi đúng là dám liều, thôi, xem như kiếp trước ta nợ ngươi”
Nói xong Bạch Tử 2 tay tỏa ra ánh sáng nhạt, miệng khẽ lẩm bẩm
“Dùng ta tên, ban cho ngươi tạo hóa”
Từ bàn tay Bạch Tử xuất hiện những dòng năng lượng tràn ra bao quay lấy cơ thể Vũ Minh, đưa hắn bao trọn lấy, tạo thành 1 cái kén bướm lơ lửng trên không trung
Cứ thể cho đến khi trời sáng, Bạch Tử càng ngày càng mệt mỏi, còn Vũ Minh thì như cái động không đáy hút lấy năng lượng từ bàn tay Bạch Tử truyền ra
Sáng sớm 5 giờ vừa điểm, kén bướm phát ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ gian phòng
Ầm
Kén bướm bị xé toạc ra, Vũ Minh vẫn còn đang hôn mê đang lơ lửng trên không, Bạch Tử phất tay 1 cái, Vũ Minh liền từ trên rơi xuống
Chỉ là cách mặt đất chỉ vài centimet hắn liền mở ra 2 mắt, bàn tay đánh xuống nền nhà bật lên
Nhìn xung quanh thì thấy Bạch Tử đứng bên cạnh, Vũ Minh khẽ nhíu mày hỏi
“Ta bị làm sao?”
“Ngươi thử kiểm tra lại 1 chút xem” Bạch Tử lắc đầu nói
Nghe thế, Vũ Minh liền bắt đầu kiểm tra toàn bộ cơ thể từ bên trong lẫn bên ngoài, cơ thể không có vấn đề gì, hắn đột nhiên kỳ quái, sau đó giật mình phát hiện 1 chút thay đổi, đôi mắt hắn lóe lên dị quang nhưng rất nhanh liền rút đi
Nhưng còn về phần linh hồn…
“Linh hồn ta… bị phong ấn?”
“Đúng thế” Bạch Tử gật đầu
Nghe được câu trả lời khẳng định, Vũ Minh giật mình, sau đó hắn trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng
“Phong ấn liền phong ấn đi”
Vũ Minh thở dài nói, linh hồn hắn quá cao, cao tới nỗi hắn cảm giác chỉ cần mình muốn là có thể diệt hết toàn bộ sinh vật trên trái đất thì chỉ cần 1 ý nghĩ là đủ, bây giờ phong ấn, xem như tu luyện lại từ đầu đi
“Thực ra cũng không phải là chuyện xấu gì”
Bạch Tử đột nhiền lên tiếng, Vũ Minh quay lại nhìn nghe hắn nói
“Ngươi bị phong ấn đơn giản là vị chạm vào 1 vài cấm kị của quy tắc, cho nên ngươi linh hồn liền bị nó phong ấn lại, chỉ cần tu luyện công pháp bí kỹ tăng lên linh hồn, đến mức nhất định nó sẽ tự động cởi bỏ”
Lời Bạch Tử nói là thật, nhưng dấu đi vài thứ
“Từ Đế cấp xuống Tử Linh cấp, thật mẹ nó khó chịu” Vũ Minh thô tục nói 1 câu
“Đừng có than thở, Tử Linh cấp tại trái đất cũng là chiến lực đứng đầu rồi, ngươi còn không thấy đủ?” Bạch Tử nhịn không được nói
“Đủ cái con bà nhà ngươi, ngươi thử 1 chút xem cảm giác nó thế nào?” Vũ Minh bạo tẩu, hắn mắng xong ngước mặt lên trời
“Khốn kiếp, cả nhà ngươi đều là khốn kiếp, cho má quy...”
Vũ Minh vừa chửi tới đây liền bị Bạch Tử bịt miệng lại, sau đó hắn không ngừng nói
“Bình tĩnh bình tĩnh, ngươi muốn chết ta còn chưa muốn đây, ngươi mà nói ra. nơi này đảm bảo ngay cả vi khuẩn cũng chết sạch chứ đừng nói là ngươi ta”
Bị Bạch Tử bịt miệng, Vũ Minh hừ 1 tiếng, sau đó thả người xuống giường, sau đó cười ha hả
“Ngươi không sao đấy chứ?” Bạch Tử nhìn Vũ Minh hơi nhíu mày nói
“Không, ta rất tỉnh táo, tuy rằng linh hồn bị phong ấn khiến ta khó chịu, nhưng ta lại khám phá ra 1 điều làm ta thấy được điều ta mong muốn, ha ha”
Vũ Minh cười ha hả nói, nhưng trong lòng lại bổ sung 1 câu
“Vũ trụ nhỏ, từ giờ đã chân chính đạt tới hình thức ban đầu”