Mục lục
Chúa Tể Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các ngươi bắt nhân loại làm gì?!”. Lâm Dũng bên cạnh nói.

Elise cùng đám người cắn răng không nói. Giống như đây là điểm giới hạn cuối cùng của họ như thế.

Vũ Minh hướng về Lâm Dũng lắc đầu. Hắn biết đám người này sẽ không tiếp tục trả lời câu hỏi của họ. Dù hiện tại hắn có đem họ làm cái gì họ cũng không nhíu mày 1 cái. Hắn nhìn ra quyết tâm đó, uy hiếp là vô ích.

“Nếu đã không muốn nói, vậy thì chờ cứu viện các ngươi tới ta sẽ tự hỏi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói 1 tiếng, sau đó liền không quản đến họ. Bắt đầu ngồi chờ cứu viện đến.

Thời gian chậm rãi trôi quá, nhưng cho đến rạng sáng 3 giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả. Đã qua 2 tiếng kể từ lúc bắt được đám nhân ngư này đến giờ rồi. 

“Có vẻ đồng loại các ngươi cũng không quan tâm gì đến các ngươi lắm thì phải”. Vũ Minh cười ha hả nói.

“Ngươi cứ chờ đó đi. Quân đội chúng ta tới các ngươi chết chắc”. Elise lạnh lùng nói.

“Hy vọng bọn chúng đừng có yếu ớt như các ngươi. Nếu không thật đúng là khiến ta thất vọng đấy”. Lâm Dũng cười lạnh nói.

“Chỉ bằng ngươi?”. Elise khinh thường nói.

“Ha ha, có vẻ ngươi là đội trưởng, từ đầu đến giờ chỉ có mình ngươi lên tiếng. Mà đám người còn lại luôn giữ im lặng. Quyền uy còn thật đúng là lớn a”. Lâm Dũng cười nói.

“Không sai, xem ra chúng ta có con tin giá trị rồi”. Phong Tuấn Thần cũng lên tiếng.

“Thủy thủ đoàn nghe lệnh, chuẩn bị vũ khí chiến đấu, 3 người ở lại canh giữ con tin”.

“Chuẩn bị đi, chính chủ tới”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

Thoáng cái, đám thủy thủ đoàn liền lưu lại 3 người, còn lại toàn bộ xuống khoang thuyền mở ra vũ khí nóng chuẩn bị bất kỳ lúc nào xạ kích.

Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần cũng cảm nhận được năng lượng ba động. Ánh mắt 2 người họ liếc nhìn về phía xa.

Mà mấy người nhân ngư kia vẻ mặt mừng rỡ nhìn lấy.

Ngay sau đó, mặt biển bắt đầu nổi sóng, từng cơn sóng đập vào thuyền làm thuyển rung chuyển dữ dội.

“Thả thêm neo đi”. Vũ Minh nhíu mày 1 chút nói.

Đám thủy thủ đoàn cũng nhanh chóng ném xuống thêm vài cái mỏ neo để giữ thuyền vững chắc lại.

“Bật đèn”. 

Bụp bụp bụp.

Từng chiếc đèn chiếu ra xa, sói sáng toàn bộ mặt nước xung quanh 100 mét.

Thoáng chốc, 1 con sóng cao mười mấy mét dâng lên, lướt tới phạm vi chiếu sáng của tàu Ngọc Trai Đen.

Chỉ thấy 1 số lớn nhân ngư ngự sóng đi tới, nhìn qua cũng có trên 100 người. Ai nấy đều đứng trên ngọn sóng, tay cầm vũ khí. Dẫn đầu là 1 tên trung niên nam nhân, râu dài tới ngực, trên đầu đội lấy vương miện. Tay cấm lấy 1 cái đinh ba, nhìn qua có chút giống miêu tả về quốc vương nhân ngư tộc trong huyền thoại.

Vũ Minh khóe miệng khẽ nhếch. Hắn cũng có suy đoán qua về nhân ngư tộc, dù sao truyền thuyết cũng không phải tự nhiên mà sinh ra, dù có cường điệu hóa qua vô số lần, nhưng về cơ bản ban đầu là sẽ không thay đổi.

Nói như vậy người này có phải hay không có khả năng khống chế nước biển? Hẳn là có đi, mặc dù không rõ ràng lắm việc ngự sóng thế này là do thiên phú hay là do bản thân là pháp sư, nhưng việc đám nhân ngư này có thể khống chế thủy là sự thật. Nếu như thế cây đinh ba trong tay ông ta lại có quyền năng như trong truyền thuyết sao?.

Vũ Minh nhìn không ra cảnh giới của ông ta, nhưng theo khí tức vô tình phát ra. Hắn có thể khẳng định người này cấp bậc phải đạt tới Hợp Đạo cảnh tầng 5 trở lên. Nhưng có lẽ không có đạt tới Dung Linh cảnh.

Về phần hắn cùng mấy người Lâm Dũng, Phong Tuấn Thần có đánh lại hay không hắn không hề quan tâm. Đánh không lại? Trốn vào vũ trụ nhỏ là được. Hắn có thể trong nháy mắt mang tất cả vào trong vũ trụ nhỏ, vậy cần gì phải quan tâm đối thủ mạnh hay yếu đây? Đánh trước rồi nói.

“Nhân loại, thả ra ta tộc nhân, ta tha cho ngươi khỏi chết”. Người đàn ông kia trầm giọng nói.

“Ha ha, nực cười. Dám đánh lén tàu của ta, lại còn kêu ta thả người? Ngươi đầu óc ngâm nước quá lâu sao?”. Vũ Minh cười lạnh 1 tiếng.

“Vũ Minh, ông ta nhưng là ngày nào cũng ngâm nước. Đầu óc có chút không bình thường cũng dễ hiểu”. Lâm Dũng cười ha hả nói.

“Dám vũ nhục quốc vương chúng ta?”. Một tên nhân ngư phía sau tức giận, vũ khí trên tay giơ lên ném mạnh về phía Lâm Dũng.

Tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng là đáng tiếc, Lâm Dũng liền nhẹ nhàng nắm lấy nó. Một chút gắng sức cũng không có, rất nhẹ nhàng.

“Đã không muốn giao dịch, vậy thì chiến đi. Bắn cho ta”. Vũ Minh cười lạnh nói.

Trong nháy mắt, bên dưới khoang tàu Ngọc Trai Đen mở ra những cái lỗ lớn, từ bên trong nhô ra các khẩu đại bác. 

Ầm ầm ầm.

Mà phía bên kia, nhìn lấy pháo năng lượng bắn ra 1 khắc kia, toàn bộ đám nhân ngư khống chế lấy nước biển bảo quanh người tạo thành 1 cái bong bóng nước.

Va chạm với pháo năng lượng trong nháy mắt đó, tạo ra từng tiếng nổ lớn. Nhưng là đáng tiếc không cách nào xuyên thủng lớp màng bảo vệ bằng nước đó.

Mà bên kia, kẻ cầm đầu trung niên nam nhân giơ lên cây đinh ba của mình. Cây đinh ba bắt đầu phát sáng, tụ tập năng lượng tại đầu mũi, thoáng cái liền giống như có 1 luồng điện phóng ra từ đó lao nhanh về phía mấy người Vũ Minh.

Cảm nhận được nguy hiểm, Vũ Minh mấy người ngay lập tức né tránh. Tại chỗ Vũ Minh vừa đứng xuất hiện 1 vệt trắng xám nổi bật giữa màu đen tuyền của con tàu. 

Tên kia có chút bất ngờ, 1 đòn này vậy mà không có phá hỏng thuyền của Vũ Minh, chỉ để lại 1 vết cháy trên đó.

Vũ Minh ánh mắt lạnh lại, mặc dù 1 chiêu kia không có làm tàu hư hại, nhưng lại làm mất đi màu đen tuyền của Tùng Mộc. Làm hỏng mất mỹ quan của con tàu của hắn.

“Dám phá ta thuyền? Pháo laze, bắn rụng lão già đó cho ta”. Vũ Minh tức giận quát lớn 1 tiếng.

Thoáng chốc, tên nam tử trung niêm cầm đầu kia gương mặt liền biến sắc. Cây đinh ba trong tay giơ lên quát lớn 1 tiếng.

“Tuyệt Đối Phòng Ngự”. 

Một bức tường bằng nước dầy mấy mét đột nhiên dâng lên cản trước người đám nhân ngư. 

Pháo laze bắn ra 1 tia sáng màu đỏ đụng vào bức tường nước tạo ra 1 cơn sóng năng lượng bắn ra 4 phía. 

Cơn sóng năng lượng kia trực tiếp khiến mấy tên thủy thủ đứng trên boong tàu đang canh giữ đám nhân ngư chết tại chỗ. Mười mấy nhân ngư bị bắt kia toàn bộ trọng thương, mà Vũ Minh 3 người chỉ nhẹ nhàng cản lại 1 chút liền không có chuyện gì.

Mà phía bên kia, khoảng cách gần như thế trực tiếp làm cho 1 phần 3 số nhân ngư bốc hơi, những người còn lại đứng xa 1 chút nên có người không sao, có người bị thương nhẹ. Riêng tên đứng đầu gần nhất, nhưng do bức tường nước cản lại đại bộ phận uy lực chỉ còn lại 1 chút bộ phận năng lương đánh vào trên người làm hắn có chút chật vật.

Ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh hiện lên vẻ kiêng kị.

Trước kia cũng đụng độ nhân loại nhiều lần, nhưng lần này tuyệt đối là ăn thiệt thòi lớn nhất. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Vũ Minh lại nắm giữ vũ khí uy lực kinh khủng như thế.

Ha ha.

Có thể giết chết Hợp Đạo cảnh đỉnh phong ma thú bằng 1 phát bắn làm sao có thể không mạnh? Hắn chưa bị bắn chết là do bản thân mạnh mẽ, 1 bộ phận khác là do hắn nắm giữ khả năng phòng ngự cực cao, cho nên mới không có chuyện gì.

“Nạp năng lượng, tiếp tục bắn”. Vũ Minh quát lớn.

“Khoan đã”. Tên kia lớn giọng nói.

Hắn biết nếu Vũ Minh bắn thêm vài phát, bên hắn nhất định sẽ chết sạch. Dù cho hắn có nhanh tới đâu cũng khó có thể phá hủy con tàu được. Chưa nói tới, trên người Vũ Minh cùng Lâm Dũng hắn cảm nhận được 1 tia khí tức nguy hiểm.

Đây là trực giác của cường giả. Hắn không dám đánh liều toàn bộ người của hắn. Ngộ nhỡ mấy người Vũ Minh cản lấy hắn để những người khả bắn ra pháo laze. Bên hắn xem như xong đời.

Hơn nữa ai biết được trên tàu này còn có vũ khí mạnh hơn hay không.

“Muốn lưu di ngôn sao?”. Vũ Minh cười lạnh nói.

“Ta nghĩ chúng ta có hiểu lầm, ngươi trước hết bình tĩnh 1 chút”. tên kia cười nói.

“Bình tĩnh? Ngươi mẹ nó đem tàu của ta kém chút đục thành 1 cái lỗ, giờ ngươi bảo ta bình tĩnh?”. Vũ Minh trừng mắt nói.

Tên kia nghe xong kém chút rơi xuống nước.

Tên này mẹ nó vậy mà lại quan tâm thuyền bị bắn thủng?.

Hắn còn tưởng rằng Vũ Minh tức giận vì thái độ ban đầu của hắn, ai ngờ mẹ nó lại vì cái thuyền này.

“Ta bồi thường cho ngươi, thế nào? Trước bình tĩnh 1 chút, ta ban đầu chỉ là tức giận khi ngươi bắt giữ tộc nhân của ta mà thôi”. Tên kia cố nén tức giận trong lòng nói.

“Bồi thường? Ngươi bồi nổi?”. Vũ Minh nhướng mày hỏi.

“Không phải chỉ là 1 vết xước nhỏ sao? Ta đường đường quốc vương nhân ngư tộc, tài liệu mà thôi, nhà kho của ta cất 1 đống”. Tên kia kiêu ngạo nói.

Vũ Minh trong đầu lóe lên 1 chút sáng ý, khóe miệng nhếch lên 1 chút.

Lâm Dũng thấy cảnh này khẽ rùng mình 1 cái. Tên này xem như thảm.

“Tốt, vậy nói phí bồi thường đi. Thiên cấp linh dược 10 loại, thiên cấp khoáng thạch 10 loại, thiên cấp vật liệu 10 loại”. Vũ Minh lớn giọng nói.

“Ngươi mẹ nó sao không đi ăn cướp?”. Tên kia tức giận nói. 

“Ngươi không đồng ý? Bắn cho ta”. Vũ Minh nhướng mày 1 chút sau đó quát.

“Dừng… ta bồi”. Tên kia cắn răng nói.

Nói xong, trên tay hắn xuất hiện 1 chiếc túi, sau đó hắn ném cho Vũ Minh. 

Vũ Minh tiếp lấy nhìn 1 chút. Ra là không gian trang bị. Liếc vào bên trong kiểm tra 1 chút, quả nhiên đúng như hắn yêu cầu. 

“Bây giờ nói chuyện được rồi chứ?”. Tên kia trầm giọng nói.

“Tốt, nhưng không phải ngươi hỏi ta đáp. Mà là ta hỏi ngươi đáp”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Ngươi…”.

“Ngươi cái gì ngươi? Đừng quên con tin vẫn trong tay chúng ta”. Vũ Minh cười lạnh nói.

“Quốc vương, đừng quan tâm chúng ta, mau giết hắn đi”. Elise dù đã trọng thương do đợt sóng năng lượng vừa rồi nhưng vẫn cố gắng lên tiếng.

“Ngậm miệng, Elise”. Tên kia quát lớn, sau đó gương mặt hòa hoãn nhìn lấy Vũ Minh nói.

“Có thể để cho người của ta lên đó chưa thương cho họ sao?”. 

“...Có thể, nhưng chỉ được 1 người đi lên”. Vũ Minh nhìn 1 chút đám nhân ngư, thấy ai cũng trọng thương, nghĩ nghĩ 1 chút rồi nói.

“Vậy thì đa tạ, Lisa, ngươi lên trị thương cho họ”. Tên kia khẽ lên tiếng.

Ngay sau đó, 1 tên nữ tử nhân ngư lướt sóng mà tới, sau đó người này lấy ra 1 cái huy hiệu gắn lên trước ngực rồi đứng lên trên boong tàu. Đuôi cá biến thành chân, cũng không còn làn da bảo vệ bên ngoài nữa, so với nữ nhân nhân loại bình thường không khác chút nào.

Vũ Minh khẽ nhướng mày 1 chút. Xem ra khoa kỹ của đám nhân ngư này không thấp. Thứ kia tác dụng hẳn là giống như huy hiệu tại võ giả liên minh.

Nhân ngư tên Lisa kia đi tới bên cạnh đám người Elise, sau đó bàn tay duỗi ra, trên tay nàng liền xuất hiện 1 bong bóng nước.

Lâm Dũng ngay lập tức xuất hiện tại bên cạnh nàng, đại đao từ không gian trang bị xuất ra kề lên cổ nàng lạnh lùng nói.

“Đừng có giở trò”. 

“Ta là ở trị thương cho họ”. Lisa bình tĩnh nói.

“Chúng ta trị thương phương thức khác với nhân loại các ngươi”. Người cầm đầu lên tiếng.

Lâm Dũng liếc về phía Vũ Minh, thấy Vũ Minh gật đầu hắn liền lùi lại phía sau 1 chút nhưng đao trên tay vẫn chỉ về phía Lisa.

Lisa trên tay bong bóng nước thoáng cái nở rộng ra bao lấy đám người, Vũ Minh có thể nhìn thấy bên trong từng tia nước xuất hiện xuyên qua cơ thể đám nhân ngư này.

Một lát sau, Lisa thu tay lại, bong bóng nước cũng biến mất, đám người kia cũng hồi phục lại như cũ. 

Lisa liếc mắt nhìn Lâm Dũng 1 cái. 

Thấy Lisa không trị thương cho đám người xong cũng không có giở trò gì, Lâm Dũng liền thả đao xuống. Lisa chân khẽ nhún 1 cái liền nhảy xuống biển, ngự sóng trở lại vị trí cũ.

“Ngươi muốn hỏi cái gì?”. Tên cầm đầu nhìn về phía Vũ Minh nói.

“Vì cái gì bắt nhân loại?”. 

“Ta chỉ muốn tìm hiểu 1 số tin tức”. 

“Tin tức?”.

“Không sai, chúng ta cách đây vài năm liền tỉnh lại, nhưng là bị phong ấn không cách nào thoát ra. Vài tháng trước đột nhiên phong ấn gỡ bỏ, nhưng trong biển lại xuất hiện rất nhiều quái vật. Mà chúng ta cũng vô tình gặp được nhân loại, so với trước kia cường đại gấp ngàn lần nên chúng ta bắt họ lại muốn tìm hiểu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì”. Tên kia nói.

“Trước kia? Các ngươi vừa tỉnh lại? Các ngươi đã tồn tại bao lâu rồi?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.

“Không nhớ rõ lắm, nhưng chúng ta gặp được nhân loại các ngươi, khi đó nhân loại mới chỉ dừng lại tại thuyền gỗ loại kia, có lẽ hơn 1000 năm trước. Nhưng khi tỉnh lại liền phát hiện rất nhiều tàu thuyền chế tạo bằng thiên tài địa bảo. Hơn nữa quái vật dưới biển quá lớn, chúng ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chỉ muốn tìm hiểu 1 chút mà thôi”. 

“Tìm hiểu 1 chút? Ban đầu chính tai ta nghe thấy đám người này hận ý đối với nhân loại rất sâu, hận không thể giết chết sạch nhân loại. Như thế gọi là tìm hiểu 1 chút sao?”. Vũ Minh lạnh lùng chỉ về phía đám người Elise nói.

“Đó là chuyện rất lâu trước kia. Năm đó Eriel, công chúa ngư nhân tộc chúng ta phải lòng 1 tên nhân loại, ban đầu chúng ta vốn phản đối, nhưng là tên nhân loại kia thề sống thề chết nói mình thật lòng, hơn nữa Eriel công chúa lại 1 lòng yêu thương hắn cho nên chúng ta liền chấp nhận”.

“Nhưng ngay sau khi cưới Eriel về, tên nhân loại kia liền đem công chúa Eriel làm thành phầm bán làm nô lệ. Hắn biết cách khắc chế năng lực của nhân ngư tộc, cho nên Eriel công chúa không cách nào phản kháng”.

“Khi nghe tin này, quốc vương hết sức tức giận, thế là khống chế lấy biển cả tạo ra 1 cơn sóng thần mạnh nhất từ trước đến nay, đem toàn bộ nhân loại nhấn chìm. Nhưng là không biết vì cái gì vẫn có nhân loại tồn tại. Đáng tiếc họ được bảo vệ bởi 1 cường giả mạnh mẽ, quốc vương chúng ta đành thỏa hiệp với hắn”.

“Thù hận chúng ta bắt đầu từ đó, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi”.

Mấy người Vũ Minh khóe miệng giật giật 1 chút. Cái này mẹ nó chẳng phải là cơn đại hồng thủy trong kinh thánh mấy trăm năm trước sao? Này lại là thật?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK