“Bà cô của ta ơi, ngươi tha cho ta đi”. Lâm Dũng khóc không ra nước mắt. Bảo ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, hiện giờ bị dây dưa đi.
Vũ Minh cùng Alena cười cười nhìn đôi oan gia này nói chuyện, cảm giác khá là thú vị.
“Vũ Minh, ngươi cũng đừng đứng đó nhìn, mau tới hỗ trợ a”. Lâm Dũng tức giận nói.
“Ha ha!”. Vũ Minh cười lạnh 1 cái.
Muốn ta giúp ngươi giải vây? Nằm mơ.
Lâm Dũng khóe miệng giật giật mấy cái. Chỉ là cảm nhận bên tay truyền tới độ ấm, hắn nhìn lại thì thấy Elise đang ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ… nhu tình.
Ta xxx.
“Ngươi ôm cánh tay ta làm gì?!”. Lâm Dũng giật mình rụt tay lại nói.
“Ta đã là người của ngươi, không ôm ngươi thì ôm ai?”. Elise bĩu môi nói.
“Lần đó rõ ràng là ngoài ý muốn”. Lâm Dũng phản bác.
“Ta không cần biết, ngươi phải chịu trách nhiệm”.
“Lâm Dũng, ngươi đối với nàng làm cái gì?”. Alena trợn to mắt hỏi.
“Ta không có làm cái gì cả, không tin ngươi hỏi Vũ Minh”. Lâm Dũng khóc không ra nước mắt, không phải chỉ ôm 1 cái sao? Mẹ nó cái này liền bắt ta chịu trách nhiệm?.
“Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết”. Vũ Minh nhún vai nói.
“Ngươi…”.
“Lâm Dũng! Ngươi rốt cuộc muốn trốn tránh đến bao giờ? Ta chỗ nào không xứng với ngươi?!”. Elise tức giận nói.
“Ngươi toàn thân cũng không xứng!”. Lâm Dũng trừng mắt nói.
“Ta…”.
“Ta cái gì ta, có phiền hay không a”. Lâm Dũng dữ tợn nói.
“Ngươi lập lại lần nữa”. Elise gương mặt đầy tức giận nói.
“Ta nói, có… đại tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi”. Lâm Dũng đang muốn nói lại, nhưng là nhìn con Karathen xúc tua giơ lên, hắn đem lời sắp nói nuốt vào trong bụng.
Mẹ nó, chơi lớn như thế?.
Cái này 1 xúc tua đánh xuống hắn liền cặn bã cũng không còn a.
“Ta thật như thế làm ngươi chán ghét sao?”. Elise ủy khuất nói.
“...”. Lâm Dũng im lặng không có lên tiếng.
“Được, ta biết rồi”. Elise thất lạc nói, sau đó liền nhảy lên trên đầu Karathen lặn xuống dưới biển.
Nhìn Elise lại như thế dứt khoát rời đi, Lâm Dũng có chút kinh ngạc.
Nàng lúc nào trở nên như thế dễ nói chuyện?.
Vũ Minh chỉ trầm ngâm 1 chút, khóe miệng khẽ giương lên, hắn cảm thấy, Elise cũng không dễ dàng như thế liền từ bỏ, nếu không 2 năm qua cũng không như thế cố chấp.
Đem mọi chuyện cũng ném lại phía sau, Vũ Minh liền khống chế tàu hướng về phía đất liền chạy tới.
…
Trong nháy mắt liền trôi qua 3 tháng, mất 3 tháng Vũ Minh đám người mới trở lại được đất liền. Chủ yếu vẫn là do tốc độ di chuyển của Ngọc Trai Đen cũng không nhanh, nếu không cũng sẽ không mất lâu đến thế.
3 năm thời gian vắng mặt, liên bang đã biến đổi rất nhiều.
Giống như hiện tại, nơi này có hẳn 1 cái cảng, có rất nhiều thuyền. Năm đó rời đi, nơi này là 1 mảnh hoang vắng, rất ít người đi lại. Nhưng là hiện tại lại xây dựng đường xá, cảng biển.
“Đứng lại!”.
Vũ Minh đám người còn đang kinh ngạc về sự thay đổi này thì một giọng nói lớn vang lên, chỉ thấy có mấy chiếc tàu chạy tới bao vây lấy họ.
Nhìn qua, trên thuyền có khắc chữ, hình như là tàu chiến của liên bang.
“Các ngươi là ai?”. Một tên quan chỉ huy đứng trên boong tàu cao giọng nói.
“Liên bang từ lúc nào quản người khác ra vào biển rồi?”. Vũ Minh nhíu mày đáp.
“Các ngươi từ lúc nào đi ra? Có hay không ghi chép?”. Tên quan chỉ huy kia trầm giọng nói.
“Ngươi là đang chất vấn ta?”. Vũ Minh nhướng mày 1 cái.
“Đây là liên bang quy định từ 1 năm trước, bất kỳ người nào ra vào biển đầu phải ghi chép, nếu không sẽ bị giam lại. Mời ngươi phối hợp chúng ta công tác”. Tên quan chỉ huy kia cũng không thèm để ý Vũ Minh thái độ mà tận lực đi giải thích.
“Thế thì thật không tiện, chúng ta là từ 3 năm trước đi ra, cho nên không có ghi chép”. Lâm Dũng đi tới nói.
“... Như vậy các ngươi có thể chứng minh thân phận của mình sao?”. Tên quan chỉ huy nghe thế liền hỏi.
“Được rồi!”. Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng không có so đo, tháo ra đồng hồ đeo tay ném cho hắn ta.
“Còn cô gái này, xin đưa ra đồng hồ liên lạc để chúng ta xác nhận thân phận”. Quan chỉ huy nói.
“Nàng không có”. Vũ Minh bình thản nói.
“Như vậy thật xin lỗi, cô ấy không được phép đi vào”. Quan chỉ huy lạnh giọng nói.
“Các ngươi là muốn chết?”. Vũ Minh cười lạnh 1 cái.
Đừng tưởng hắn là người ngu, không có đồng hồ liên lạc chỉ không được liên bang bảo vệ mà thôi, nơi nào đến cấm đoán đi vào rồi?.
“Đây là ta chức trách, nếu như các ngươi phản kháng, ta chỉ có thể động thủ”. Quan chỉ huy trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, xung quanh tàu chiến liền mở ra đại pháo hương về phía đám người Vũ Minh.
“Lâm Dũng!”. Vũ Minh lên tiếng.
Lâm Dũng cũng cười nhạt 1 cái, lấy ra bảng điều khiển, trong chớp mắt, pháo laze xuất hiện, hàng chục quả tên lửa xuất hiện. Mục tiêu hướng về phía đám tàu chiến xung quanh.
“Mấy cái tàu rách nát các ngươi nhắm có thể chịu được mấy lần oanh kích đây?”. Lâm Dũng cười ha hả nói.
“Pháo laze!!!”. Quan chỉ huy nhìn thấy 2 khẩu pháo laze liền trợn tròn mắt.
Ông trời a.
Loại này vũ khí bọn hắn từ đâu lấy tới?.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì có pháo laze?”. Quan chỉ huy trầm giọng quát.
Cạch cạch.
Pháo laze ngay lập tức nhắm thẳng vào tên quan chỉ huy kia, chỉ nghe Lâm Dũng nhàn nhạt lên tiếng.
“Ngươi lớn giọng với ai đó?”.
“Ngươi…”. Quan chỉ huy thấy thế nghẹn lời, tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt.
Hắn là sợ. Bởi vì pháo laze uy lực quá lớn, lớn tới mức có thể đem họ hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ.
“Ta nghĩ ngươi tốt nhất nên kiểm tra trước chúng ta thân phận, ta người huynh đệ này rất nóng tính, ngươi nếu tiếp tục gây khó dễ, hắn là thật dám ra tay”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
Nghe thế quan chỉ huy khẽ nhíu mày, cũng theo lời Vũ Minh nói đi làm. Dù sao Vũ Minh cũng cho hắn bậc thang đi xuống, nếu còn làm căng, chỉ sợ sẽ phải chết rất nhiều người.
Một lát sau, 1 tên quân nhân đi tới giao cho quan chỉ huy 1 tấm bảng cảm ứng, sau khi thấy trên đó thông tin, tên quan chỉ huy khẽ biến sắc, ánh mắt giật mình nhìn về phía mấy người Vũ Minh.
“Ra là Vũ thiếu cùng Lâm thiếu, đã cô ta đi cùng 2 vị, như vậy ta cũng sẽ không ngăn cản”.
“Tất cả lùi lại, nhường đường!”. Quan chỉ huy cao giọng nói.
“Như vậy đa tạ rồi”. Vũ Minh lạnh nhạt lên tiếng, sau đó khống chế Ngọc Trai Đen đi vào bờ.
“Thiếu tá, vì cái gì đem họ thả? Không phải chỉ là con chái gia tộc thôi sao?”. Một tên quân nhân khó hiểu hỏi.
“Con cháu gia tộc? Ngươi cho rằng họ giống như những người khác? Đây là Vũ Minh cùng Lâm Dũng, Vũ gia đại thiếu cùng Lâm gia đại thiếu. Ngươi biết họ cân lượng thế nào sao? Toàn liên bang cũng không có người dám đụng. Chưa nói tới vị kia Vũ thiếu, nắm giữ huân chương hạng nhất cùng cấp A đãi ngộ, ngươi cho rằng mấy tên ăn chơi thế gia đại tộc kia có thể so sánh?”.
“Chưa nói tới họ nhưng là người của võ giả liên minh”.
Nghe thế, tên quân nhân kia thoáng sợ hãi 1 chút. Không nghĩ tới lại là 2 người này.
Phải biết sản nghiệp của Lâm gia trải rộng toàn bộ liên bang, đứng trên đỉnh thương nghiệp cự đầu. Càng là được liên bang bảo bọc, không người dám đụng.
Mà Vũ Minh lạ là đại cổ đông, cũng là người làm ra “kiểu mới phương pháp tu luyện”, hiện tại gần như không ai không biết 2 người này, dù cho 3 năm biến mất, nhưng thân phận còn đó, ai dám chọc?.
….…
Vũ Minh đám người sau khi cập bến liền đi xuống, thuê 1 chiếc xe chạy về liên bang.
Trên đường đi đám người kinh ngạc không thôi.
Các cao ốc mọc lên như nấm, các biển quảng cáo đầy rẫy, phong cách quảng cáo càng khiến Vũ Minh khá quen thuộc.
Đây mẹ nó không phải là kiểu quảng cáo trong thế giới của Eunjung sao?.
Quảng cáo toàn là hình ảnh nữ nhân xinh đẹp đang giới thiệu sản phẩm gì gì đó. Có tu luyện, có công pháp, có…
Hắn hiện tại rất muốn biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cái này chẳng lẽ là văn hóa xâm chiếm sao? Cũng quá nhanh đi.
Nàng rốt cuộc thế nào làm được?.
“Tài xế, đây là có chuyện gì?”. Lâm Dũng nhịn không được lên tiếng.
“Vị thiếu gia này, ngài là đang hỏi cái gì?”. Tài xế lái xe cười nói.
“Đương nhiên là những thứ này a, trên này quảng cáo là cái gì? Rồi cái gì đại hình âm nhạc? Phim ảnh?”.
“A… ngài nói là cái này sao? Các vị là mới trở về đi?”.
“Đúng thế, chúng ta mấy năm nay đều lang bạt ở ngoài, cho nên thấy những thứ này khá là kinh ngạc, chẳng lẽ liên bang thay đổi nhiều đến thế?”.
“Đương nhiên, các vị là không biết, hiện tại toàn bộ liên bang nhưng là rất hiếm người nghèo, cũng không còn phân biệt giàu nghèo như trước. Toàn bộ đều trở nên hiện đại hóa, dân chúng 1 mảnh phồn vinh đây”. Tài xế cười nói.
“Ồ, chẳng lẽ có người thay đổi những thứ này sao?”. Vũ Minh hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha, ngài là không biết, thực ra những thứ này đều là do văn hóa cùng cải cách tu luyện mang tới, trước nói về tu luyện, kiểu mới tu luyện nhưng là tiết kiệm cho người khác vô số thời gian, thời gian này họ tha hồ đi tìm công việc kiếm tiền, như ta hiện tại”.
“Mà văn hóa đây, vị kia nữ hoàng thật sự đúng là thiên tài, cải cách văn hóa, làm cho nhân loại có vô số thứ để giải trí, không những khiến cho kinh tế tăng lên, còn giải quyết vô số công việc cho người nghèo. Tâm địa lại thiện lương, không biết có bao nhiêu người cảm kích nàng đâu”. Tài xế cười đáp.
Vũ Minh nghe thế khẽ ngẩn ra, không nhịn được nhếch môi nở nụ cười.