“Ngươi thấy thế nào?”
Nhìn người phụ nữ này hỏi mình, Vũ Minh có chút nghĩ không ra, làm gì phải cứu lấy Wiliam rồi lại để hắn chịu chết?
“Thẫn thờ làm gì? Còn không mau cám ơn đại nhân” Vũ Hoàng thấy Vũ Minh do dự không quyết, hắn liền gấp gáp nói
“Được”
Vũ Minh lạnh nhạt gật đầu, dù không biết ý định của đối phương là gì, nhưng nếu như phải dùng phương thức này để giết Wiliam, hắn cũng chấp nhận được. Dù sao cũng hơn đối phương cứu đi Wiliam
“Tốt, 2 người các ngươi bây giờ trở về đi” nàng nói xong liền xoáy người bay lên cao rồi biến mất
Edward ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vũ Minh, sau đó phất tay 1 cái Wiliam Hill liền được cởi trói, sau đó ông ta mang hắn đi
Vũ Hoàng nhìn biến mất Edward, ông ta quay qua nhìn Vũ Minh cười nói
“Làm rất tốt, so với ta năm đó cũng không kém chút nào”
Nói xong ông ta liếc mắt nhìn qua Vũ Na cùng Đường Nguyệt cười nói
“Hai người các ngươi nhớ tu luyện cho giỏi, mau chóng tăng lên thực lực, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi phần thưởng bất ngờ”
“Ông nội, ngươi thật là người của võ giả liên minh a” Vũ Na hứng phấn nói
“Ngươi biết là được, đừng loạn truyền” Vũ Hoàng cưng chiều xoa đầu nàng nói, sau đó ánh mắt đảo qua người Đường Nguyệt
“Đường Nguyệt đúng không?”
“Ông… ông nội!” Đường Nguyệt bối rối cúi đầu nói
“Tuy rằng ngươi xuất thân tầm thường, nhưng nếu mang trong người huyết mạch Vũ gia, thì đừng để Vũ gia mất mặt, có phiền phức gì thì nói cho cha ngươi hoặc ca ca ngươi biết, đừng để người ta bắt nạt, rõ chưa?” Vũ Hoàng trầm giọng nói
“Dạ, cháu… cháu biết ạ” Đường Nguyệt cúi đầu nói
Vũ Minh âm thầm cười, ông nội hắn chỉ là muốn để cho Đường Nguyệt biết, là người Vũ gia thì không nên có tính cách nhu nhược, gặp phải đối thủ cường đại đánh không lại thì kêu người nhà, đây chính là hàm ý ông ấy ta muốn nói cho Đường Nguyệt đi?
Vũ Hoàng hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn xung quanh liền rơi vào người Tô Ánh Tuyết, ông ta liếc 1 chút Vũ Minh đầy thâm ý
“Ông nội, người phụ nữ kia là ai thế?” Vũ Minh cảm giác bầu không khí có chút xấu hổ liền hỏi
“Ngươi bây giờ biết cũng không có tác dụng gì, sau này vào võ giả liên minh rồi ngươi sẽ biết, được rồi, ta đi đây” Vũ Hoàng cười nói sau đó liền đi
Nhìn thấy Vũ Hoàng rời đi, Vũ Minh trong lòng có chút im lặng
“Đám người cao tuổi này thích chơi trò thần bí lắm hay sao?” Vũ Minh thầm nghĩ
“Được rồi, đừng nhìn nữa, tìm chút gì ăn đi” Vũ Minh nhìn đám người nói
“Tốt tốt”
Mấy tên nam sinh khác nghe thế lúng túng nói
Lúc trước họ chỉ coi Vũ Minh chỉ là con em đại gia tộc, dù sao các gia tộc gia quy rất nghiêm, dù cho đối nghịch Vũ Minh cùng lắm là bị đánh 1 trận, phế cánh tay bàn chân, ngâm dịch dinh dưỡng là có thể lại hồi phục
Nhưng bây giờ
Vũ Hoàng lại là người võ giả liên minh, nếu họ thật có tâm trêu chọc Vũ Minh tiếp, chết cũng không biết chết thế nào
Không thấy Vũ Hoàng có bao nhiêu bao che Vũ Minh sao?
Lâm Dũng cùng mấy người Tô Ánh Tuyết có hơi bất ngờ nhưng cũng không quá chấn động, Đường Nguyệt cùng Vũ Na chỉ cảm thấy rất vui vẻ, gia tộc mình như thế cường thế ai lại không vui?
Tô Ánh Tuyết đã sớm tiếp xúc với võ giả liên minh, lại còn là Băng Cung, nàng cũng không quá để ý Vũ Hoàng có hay không là người của võ giả liên minh, chỉ có chút cảm giác hơi xấu hổ, giống như con dâu gặp mặt trưởng bối như thế
Về phần Lâm Dũng, hắn lại thản nhiên như không, chỉ có chút ngưỡng mộ lấy thực lực của Vũ Hoàng mà thôi, hắn và Vũ Minh chơi chung từ bé, gặp Vũ Hoàng ít cũng mấy trăm lần, ông ấy dù cho thân phận cỡ nào hiển hách cũng là trưởng bối của mình, quan tâm làm gì đâu
Ăn uống xong xuôi cũng đến tầm giữa trưa, tuy nhiên lại không cảm thấy trời nóng bao nhiêu, sương mù che kín hòn đảo nên dường như đang tại 3-4 giờ chiều như thế
“Đúng rồi Vũ Minh, bây giờ chúng ta tiếp tục tìm kiếm học viện khác thế nào?” Lâm Dũng nhìn thoáng qua Vũ Minh hỏi
“Các ngươi muốn thế nào? Dù sao với điểm số hiện tại của chúng ta cũng đã 90% đạt giải nhất, đánh nữa hay không cũng không quan trọng lắm” Vũ Minh đáp
Những người khác nghe thế bắt đầu suy nghĩ
Đánh tiếp có thể củng cố lấy vị trí thứ nhất của họ, nhưng nếu chẳng may bị người khác đoàn diệt, như thế họ sẽ mất tất cả
Nhưng nếu không đánh, học viện khác chiến đấu với nhau, vị trí của họ cũng sẽ bị uy hiếp
Nhất thời đám người liền lâm vào lưỡng lự
Đánh, hay là không đánh?
“Hay là thế này đi, ta sẽ tung 1 đồng xu, mặt úp chúng ta đánh, mặt ngửa chúng ta không đánh, thế nào?” Tô Ánh Tuyết đưa ra chủ ý
“Các ngươi thấy thế nào?” Vũ Minh nhìn qua đám người hỏi
“Vậy cứ dựa theo như thế đi, dù sao so với không biết chọn cái nào tốt hơn” 1 tên nam sinh nói
“Được rồi, Tuyết nhi, ngươi tung đồng xu đi” Vũ Minh nhìn Tô Ánh Tuyết nói
Tô Ánh Tuyết gật đầu 1 cái, sau đó lấy ra đồng xu tung lên trời, sau đó lấy tay chụp lấy
Ngửa ra bàn tay, nhìn thấy hình trên đồng xu, Tô Ánh Tuyết nhàn nhạt nói
“Mặt ngửa”
“Ha ha, quá tốt” một tên nam sinh kích động vung nắm đấm
“...”
Vũ Minh có chút im lặng, trận chiến nhỏ mà thôi, có hay không cần như thế sợ hãi? Không cần chiến đấu lại vui như thế? Ngươi là hòa bình phái sao?
“Được rồi, không đánh thì không đánh, đi tìm 1 ít ma thú chơi đỡ cũng được” Vũ Minh bất đắc dĩ nói
Lần này đến lượt đám người im lặng
Tìm ma thú chơi là cái quỷ gì?
Ma thú trong miệng ngươi chỉ là đồ chơi thôi sao?
Ta mẹ nó lại phản bác không được
Đám người nhớ lại cảnh tượng cầm chủy thủ trong tay Vũ Minh bạo hành ma thú, 1 loại cảm giác không rét mà run nổi lên
Có lẽ đối với hắn, ma thú thật chỉ là đồ chơi a
Thế là đám người Vũ Minh bắt đầu tai họa ma thú xung quanh, phía Đông đi 1 chút, phía Tây đi 1 chút. Thoáng cái họ đã giết được vài con ma thú cấp 1 cùng cấp 2
Dần dần, ngày hôm đó đám người Vũ Minh dựa vào Lam Hồ Điệp của Vũ Na mà tránh né các học viện, tìm kiếm ma thú, cho đến khi trời tối, đám người họ liền được đưa trở về căn cứ địa của võ giả liên minh
Cho đến đây, 7 ngày cuối cùng kết thúc
Mạc lão nhìn Vũ Minh trở về cùng đám người liền tiến lên vỗ vỗ vai hắn không nói gì, nhưng ánh mắt ông ta đã bộc lộ hết thảy
Đám học sinh này đều là tinh anh của học viện, mặc dù trong đó có 2 người Vũ Minh tận tay phế bỏ, những Mạc lão cũng không có chút nào trách cứ, thậm chí còn khen ngợi hắn làm rất tốt
Đồng thời còn tặng cho hắn thêm 1 số điểm tích lũy nhất định, tuy rằng Vũ Minh hắn đối với điểm tích lũy chẳng mấy quan tâm, nhưng dù sao có còn hơn không, dùng nó đổi tài nguyên tu luyện cũng không tệ lắm
Sáng hôm sau
Mạc lão mang theo 16 người, do 2 người Tào Hồng cùng Tào Đức Cần bị ông ta trực tiếp đuổi khỏi học viện nên hiện tại chỉ có 16 người, Mạc lão dẫn họ vào lại ngôi nhà đá ban đầu kia
Vẫn là những gương mặt quen thuộc như cũ, vẫn là người đàn ông tên Tôn Kiên kia đứng trên đài phát biểu
“Chào mọi người, hẳn là các ngươi còn nhớ ta nên ta sẽ không lại giới thiệu, chúc mừng các ngươi thông qua cửa thứ 1 thành công, hiện tại ta sẽ tuyên bố bảng xếp hạng từ dưới lên”
“Xếp hạng thứ 8: Tây Thiên học viện! 0 điểm. Lần này các ngươi rất không may mắn, chúc các ngươi cửa ải thứ 2 đạt được thành tích cao hơn”
Ông ta nói xong đám người bên dưới liền xì xào bàn tán, dù sao 0 điểm là 1 con số rất khó thể tin, ít nhiều cũng phải có vài điểm chứ a?
Nghe mọi người bàn tán, Nam Thiên học viện xấu hổ cúi đầu, quả thật quá mất mặt
“Xếp hạng thứ 7: Athena học viện, 7 điểm. Các ngươi tuy rằng rất cố gắng, nhưng còn thiếu 1 chút thực lực, hi vọng các ngươi không vì thế mà nhụt trí” Tôn Kiên nói tiếp
“Xếp hạng thứ 6: Đông Thần học viện, 11 điểm, chúc mừng các ngươi, các ngươi là đội thứ 2 bị đoàn diệt, cũng không quá mất mặt” Tôn Kiên nói xong cười cười nhìn đám người họ
Wiliam có trong số đó chỉ cản giác 1 cỗ lửa giận trỗi lên, nhưng lí trí nói cho hắn biết nếu hắn hiện tại mà dám phát tác, hắn chắc chắn sẽ bị Tôn Kiên 1 tát tát bay ra ngoài
Hắn ánh mắt oán độc nhìn về phía mấy người Vũ Minh
Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Vũ Minh khẽ liếc mắt qua, nhìn thấy vẻ mặt oán độc cùng hận ý trong ánh mắt, Vũ Minh chỉ cười nhạt 1 cái
“Xếp hạng thứ 5: Nova học viện, 18 điểm. Các ngươi tuy rằng rất cố gắng, nhưng trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, các ngươi nên đối mặt với thử thách hơn là suốt ngày tránh né nó” Tôn Kiên nhìn trong hồ sơ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mấy người học viện Nova
Dù sao suốt cuộc thi đấu, đám người này liền suốt ngày trốn tránh, ngay cả viện trưởng của học viện họ cũng nhìn không nổi
“Xếp hạng thứ 4: Phoenix học viện, 34 điểm. Các ngươi đối đầu với ma thú rất có kinh nghiệm, nhưng đối đầu với học viện khác lại có chút yếu thế hơn, trong cảnh khó khăn không phải dùng vũ lực có thể giải quyết mọi thứ, trí tuệ cũng không yếu hơn chút nào, đừng mải mê theo đuổi thực lực mà mất đi sự phán đoán của bản thân”
“Xếp hạng thứ 3: Bắc Minh học viện, 65 điểm. Các ngươi rất tuyệt, dám nghĩ dám làm, dám chơi dám chịu, thắng không kiêu, bại không nản, dù cho đối mặt với thực lực cùng trang bị tốt hơn cũng không tỏ ra chút nào yếu thế. Các ngươi đã cố gắng hết sức, không cần thất vọng về bản thân”
“Ha ha, hạng 3, tuyệt vời” Cao Hải cùng Cao Đạt đập tay 1 cái. Những người khác cũng kích động, tuy rằng chỉ có hạng 3, nhưng dù thế họ cũng sẽ có phần thưởng. Cố gắng của họ xem như có đền đáp
Tôn Kiên nhìn đám học sinh kích động, hắn cười nhạt 1 tiếng rồi nhìn danh sách nói tiếp
“Xếp hạng thứ 2: Thiên Thần học viên, 102 điểm. Một số điểm rất đáng kinh ngạc, các ngươi tuy rằng đều thân nữ nhi, nhưng so với đấng mày râu không thua chút nào, thậm chí còn mạnh hơn. Đối với ma thú các ngươi hiểu rõ như lòng bàn tay, đối với chiến trận các ngươi gần như hoàn mỹ áp chế địch nhân, dù cho có gặp chút khó khăn nhưng cũng không làm các ngươi từ bỏ. Rất tốt”
Tôn Kiên cười nói
Các nữ sinh bên Thiên Thần học viện có chút thất vọng, 102 điểm cũng chưa giành được hạng nhất
Các học viện còn lại bắt đầu nhìn về phía đám người Vũ Minh, bởi vì họ là người đạt giải nhất, đám người có chút khó hiểu, rốt cuộc họ hơn Thiên Thần học viện bao nhiêu điểm đây?
“Xếp hạng thứ 1: Nam Thiên”
Tôn Kiên nói xong nhìn xung quanh, ai cũng chăm chú nghe ông ta nói lời kế tiếp
“Nam Thiên học viện… 168 điểm!”
Giọng nói của Tôn Kiên vang vọng khắp ngôi nhà