Mục lục
Chúa Tể Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng rồi, cha, mẹ thế nào rồi? Lúc trở về ta điện không được”. Vũ Minh quay qua hỏi.

“Không cần lo lắng, cả 2 cô vợ nhỏ của ngươi cùng Đường Nguyệt đều an toàn”. Vũ Nguyên đáp.

Vũ Minh kinh ngạc nhìn qua.

“Làm sao? Tưởng ta không biết?”. Vũ Nguyên buồn cười nhìn lấy Vũ Minh.

“Ta còn tưởng…”. 

“Tưởng ta bận rộn, không biết? Nhưng ngươi chọn người cũng không sai, đặc biệt là cô bé kia, tên cái gì Eun…”.

“EunJung”.

“Đúng, EunJung, hát rất tốt. Trong quân đội không biết có bao nhiêu người đem nàng làm thành nữ thần đâu”. Vũ Nguyên cười nói.

“Quân đội cũng biết?”. Vũ Minh lần này rất kinh ngạc rồi.

“Nói nhảm, quân đội cũng không phải nhà tù, giờ nghỉ ngơi ai sẽ cản họ lên mạng xem tin tức? Chỉ cần không tiết lộ thông tin cơ mật, họ hoàn toàn muốn làm gì thì làm”. 

“Phản ứng thế nào?”.

“Còn thế nào, ròng rã 3 ngày, đều 1 cái bài đó. Ta nghe đều buồn nôn”. Vũ Nguyên nhắc lại liền có chút bất đắc dĩ.

Nhớ lại ngày đó, gần như toàn bộ quân doanh, cả ngày lẫn đêm, cái bài hát đó không ngừng lập đi lập lại. Đến cả ngủ cũng không ngủ, nếu không phải hắn cưỡng chế uy hiếp sẽ cấm sử dụng thiết bị chiếu, có lẽ họ phải cuồng hoan thêm vài ngày mới có thể dừng lại được.

Ban đầu hắn nghe cũng rất sung sướng, chẳng qua trở ngại mặt mũi nên không có biểu hiện ra. 

Cũng khó trách Vũ Minh sẽ thích cô bé.

“Ha ha, cũng không ngoài dự đoán”. Vũ Minh cười nói.

“Hiện tại ma thú đã rút lui, đỉnh cấp ma thú gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Nếu như cô bé đó thật sự bước vào con đường này, có lẽ sẽ trở thành huyền thoại cũng không chừng. Chỉ là đáng tiếc, thế giới võ giả không có nhiều thời gian như thế để giải trí”. Vũ Nguyên cảm thán nói.

“Cha, thật ra ta đều đã có sắp xếp. Ta cùng Lâm Dũng đang nghiên cứu lấy 1 loại tu luyện khác phương pháp. Chẳng mấy chốc sẽ thay đổi toàn bộ thế giới”. Vũ Minh nói.

“Tu luyện khác phương pháp?!”. Vũ Nguyên triệt để chấn kinh rồi.

“Đúng thế, ngài thử tưởng tượng. Nếu như con người không cần ngồi 1 chỗ tu luyện, không cần phải ngồi trong phòng ngày này qua ngày khác. Muốn làm gì thì làm, thậm chí ăn cơm, uống nước đều tự động tu luyện đây?”.

“Ta và Lâm Dũng đã nghiên cứu thành công, giờ chỉ đang tìm dược liệu thay thế giảm xuống giá cả, phù hợp với mọi giai tầng, mọi cấp độ là đủ”. Vũ Minh nói.

“Ngươi… các ngươi…”. Vũ Nguyên nói không lên lời.

Cái này… 

Cái này quá đáng sợ.

Nếu như Vũ Minh nói, dã tâm của hắn thật sự lớn lắm. Thật sự rất lớn.

Lớn tới mức hắn không dám tưởng tượng. Nếu 1 ngày cái này thành công, chỉ sợ toàn bộ nhân loại đều bị Vũ Minh Lâm Dũng 2 người kiềm chế trong lòng bàn tay.

Nếu xử lí không ổn thỏa, không chừng còn mang tới họa sát thân.

“Ha ha, cha, ngài không cần lo lắng. Ta cũng không có cái dã tâm đó, cũng không cần thiết. Chúng ta tự có cách của mình, ngài yên tâm”. Vũ Minh nhìn ra được Vũ Nguyên lo lắng cái gì liền lên tiếng an ủi.

“Ngươi làm vậy là… không phải là vì…”. Vũ Nguyên ban đầu là lo lắng, sau đó là bất ngờ, bây giờ là khó tin.

Bởi vì hắn đoán được đôi phần tại sao Vũ Minh lại làm cái này.

Vũ Minh không đáp, chỉ nhẹ cười 1 tiếng.

“...Đáng không?”. Qua 1 hồi lâu, Vũ Nguyên mới nhẹ giọng hỏi.

“Từ bao giờ yêu 1 người cần quan tâm nhiều như vậy?”. Vũ Minh quay qua, dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vũ Nguyên.

Lời vừa ra, Vũ Nguyên liền ngẩn người. Sau đó liền cười lớn 1 tiếng.

Đúng a.

Từ bao giờ tình cảm còn cần dùng những thứ khác cân nhắc?.

Phải chăng hắn đã quá chú tâm đến lợi ích vấn đề? Cơ bản nhất tình cảm là ở tấm lòng, mà không phải dựa trên lợi ích để tính toán.

Khẽ cười 1 tiếng, Vũ Nguyên đưa tay ra vỗ vỗ vai Vũ Minh nói.

“Ngươi trưởng thành”. 

“Cũng không xem ta là con trai của ai?”. Vũ Minh cười đáp.

“Ngươi tiểu tử này, ha ha”. 

Vũ Nguyên tâm tình hiện tại rất tốt, mấy cái lo lắng đều ném sạch sẽ. Trò chuyện 1 lúc ông ta mới quay lại chủ đề.

“Đúng rồi, trong 1-2 tháng tới cẩn thận 1 chút, thời gian này liên bang cùng võ giả liên minh sẽ xây dựng lại các tòa thành bị hủy, xây dựng kiến trúc cùng xây lấy 1 bức tường thành bao vây xung quanh”.

“Thời gian này là thời cơ tốt nhất, Vũ Chấn Quân sẽ không bỏ qua cơ hội này ra tay với ngươi đâu”. 

“Ta biết”. 

“Ngươi biết là tốt, thôi, trở về đi. Mẹ ngươi chắc cũng đang lo lắng lắm rồi đấy”. Vũ Nguyên đứng dây nói.

Vũ Minh gật đầu, bồng lên Chiêu Hy, sau đó 2 người liền đi bộ về.

Chủ yếu là 2 người tranh thủ chút thời gian này để nói chuyện với nhau, dù sao trước giờ Vũ Nguyên thời gian dành cho Vũ Minh cực kỳ thiếu thốn, có lẽ trước kia Vũ Nguyên không quản Vũ Minh làm gì đều bảo vệ hắn, hẳn là 1 loại bù đắp cho hắn đi.

Mất khoảng hơn 1 giờ, Vũ Minh cùng Vũ Nguyên liền đi về đến nhà. Là ngôi nhà tạm thời của Vũ gia tại Trung thành. Dù sao nơi này là dành cho người nhà của võ giả liên minh, họ không thuộc võ giả liên minh, cho nên chỉ có thể xem là khách trọ.

Vừa về đến nơi, Vũ Minh liền thấy Đào Nguyệt Nhi đứng ở cửa đi qua đi lại.

Ban đầu Vũ Nguyên cũng báo cho bà ta biết gặp phải Vũ Minh. Cũng nói rằng hắn không có chuyện gì.

Nhưng làm 1 người mẹ, nàng làm sao có thể không lo lắng?.

Vốn dĩ Vũ Minh biến mất mấy ngày, lại ngay trong cái tình trạng ma thú xâm chiếm này, ai có thể không lo?.

Thấy Vũ Minh cùng Vũ Nguyên đi tới, Vũ Minh còn ôm theo Chiêu Hy, nhất thời làm nàng ngẩn ra.

“Lão bà, thấy con chúng ta về không vui sao?”. Vũ Nguyên cười ha hả nói.

Lời nói của ông ta làm Đào Nguyệt Nhi bừng tỉnh, ban đầu muốn chửi mắng Vũ Minh vài câu, nhưng là thấy trên người Vũ Minh toàn là máu, hơn nữa bả vai còn xuất hiện 1 cái động, bà cũng không còn tâm tư gì trách mắng nữa.

“Vũ Minh, ngươi làm sao? Làm sao bị thương rồi?”. Đào Nguyệt Nhi lập tức chạy lên, ánh mắt lo lắng nhìn tới nhìn lui kiểm tra xem Vũ Minh còn chỗ nào bị thương hay không.

“Mẹ, ta không sao”. Vũ Minh cười nói.

“Bả vai bị thương thành cái động mà bảo không sao?”. Đào Nguyệt Nhi tức giận nói, nhưng mà bà biết Vũ Nguyên để Vũ Minh ôm lấy Chiêu Hy đi về cũng hiểu Vũ Minh không có chuyện gì.

“Đã ăn Tái Sinh Đan, rất nhanh liền hồi phục, mẹ không cần lo lắng”. Vũ Minh đáp.

“Vậy là tốt rồi, mà nàng bị làm sao thế?”. Đào Nguyệt Nhi ấn tượng với Chiêu Hy cũng không tệ lắm, nhìn thấy Chiêu Hy bất tỉnh liền hỏi 1 câu.

Vũ Minh nghe thế nhất thời không lên tiếng.

Nhìn Vũ Minh im lặng, Đào Nguyệt Nhi hơi sửng sốt 1 chút, chẳng lẽ…

“Nàng tạm thời hôn mê, cũng không rõ ràng lúc nào tỉnh”. Vũ Minh nhẹ giọng đáp.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”. Đào Nguyệt Nhi nhíu mày nói.

Ban đầu Chiêu Hy rời đi, thấy Vũ Minh đưa Chiêu Hy về thì nàng khẳng định Chiêu Hy đi tìm Vũ Minh. Nhưng là có chuyện gì xảy ra để cho Chiêu Hy hôn mê?.

Vũ Minh biểu hiện cũng không phải đau đớn hay tức giận, cũng không phải tự trách, mà giống như 1 loại… vô lực. 

Không hiểu sao Đào Nguyệt Nhi lại có cảm giác này, dù cho Vũ Minh gương mặt cũng không có biểu hiện ra cái gì.

“Không có gì, nếu 1 ngày nào đó nàng muốn, lúc đó nàng liền tỉnh lại”. Vũ Minh lắc đầu nói.

Tuy rằng hắn chỉ trả lời qua loa, nhưng vô tình lại nói đúng sự thật. Chiêu Hy đại não vẫn có thể cảm nhận, nghe nói được những thứ xung quanh. Cho nên Vũ Minh lời nói nàng nghe được tất cả.

Nàng phong bế chính mình, chẳng qua là cần thời gian thích ứng mà thôi.

“À mẹ, Na tỷ đâu rồi? Hình như mấy ngày nay ta không có thấy tỷ ấy”. Vũ Minh đột nhiên hỏi.

“Hai mẹ con các ngươi cũng đừng đứng ở đây nói chuyện, vào trong rồi nói, trước để cho Vũ Minh mang cô bé này lên phòng đã”. Vũ Nguyên thấy cuộc nói chuyện có chút dài liền lên tiếng.

“Đúng đúng, mau vào trong đi”. Đào Nguyệt Nhi bừng tỉnh.

Lên tầng 2, Vũ Minh liền để Chiêu Hy nằm trên giường. Nói với Đào Nguyệt Nhi cùng Vũ Nguyên 1 tiếng rồi liền đi vào trong phòng tắm. Không có cách, cơ thể hắn qua bẩn.

Xối 1 thân nước lạnh, Vũ Minh chống tay vào tường có chút thở dài.

“Ta tâm tính vẫn chưa đủ kiên định a”. 

Vũ Minh biết điểm yếu của hắn là gì. 

Bình thường hắn có thể tỉnh táo, nhưng dính tới Chiêu Hy, hắn liền khó kiềm chế được bản thân.

Thật sự thì Chiêu Hy đối với hắn quá mức quan trọng. 

Đổi lại là Tô Ánh Tuyết cùng EunJung, có lẽ hắn có thể tỉnh táo, dù cho thật sự 2 người đó có rời đi hắn, hắn cũng tự tin đem họ lôi trở lại. 

Nhưng với Chiêu Hy thì khác biệt.

Hắn gần như đem nàng sủng thành nữ hoàng. Chiều theo mọi ý muốn của nàng, tuy rằng không nói ra, những hắn chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nàng đưa ra. 

Năm đó Chiêu Hy chết, hắn nhưng là điên cuồng rất lâu, kém chút đem toàn vũ trụ cho chôn cùng. May mắn khi đó nhớ tới lời hứa của mình với Chiêu Hy, hắn mới thu tay lại.

Cùng toàn thể thế giới là địch, hắn không sợ. Khi Chiêu Hy mất đi 1 khắc đó, hắn trái tim cũng đã băng giá. 

Hắn điên cuồng trả thù, gây nên thù hận, diệt tuyệt trên 100 tinh vực, ngàn tỷ sinh mệnh chỉ để cho những đại năng kia có lí do ra tay giết hắn mà thôi.

Mà lần thứ 2 gặp lại Chiêu Hy, không biết đã làm hắn cao hứng bao lâu. Nhưng bây giờ Chiêu Hy hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại, dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng là hắn thật rất khó chịu.

Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi tắt nước đi, lau sạch người, mặc vào quần áo liền đi ra ngoài.

Nhưng vừa ra ngoài liền có 2 bóng người lao tới, kèm theo tiếng nói.

“Vũ Minh”.

“Oppa”.

Vũ Minh chưa kịp phản ứng thì EunJung cùng Tô Ánh Tuyết đã bỏ nhào vào hắn.

“Này… ta còn chưa chết a, khóc cái gì”. Vũ Minh nhìn thấy 2 người đôi mắt đỏ bừng, trên mặt không ngừng nhỏ xuống những giọt lệ liền bất đắc dĩ nói.

“Được rồi, Vũ Minh hắn còn đang bị thương, 2 đứa cẩn thận 1 chút”. Đào Nguyệt Nhi cười nói.

Vừa rồi Vũ Minh tắm rửa, EunJung cùng Tô Ánh Tuyết đều đã chạy tới. Ngay cả Đường Nguyệt cùng Vũ Na cũng tới. 

Mà vừa rồi Vũ Nguyên cũng kể lại mọi chuyện cho họ biết, bao gồm cả việc Vũ Minh muốn làm, cùng chuyện thù oán với Vũ Chấn Quân.

EunJung cùng Tô Ánh Tuyết nghe thế có chút xấu hổ, buông ra Vũ Minh xong liền mỗi người 1 bên nắm lấy cánh tay của hắn kéo lại ghế ngồi giống như áp giải tù nhân như thế.

“Na tỷ, ngươi mấy ngày nay trốn đi đâu? Làm sao không thấy?”. Vũ Minh vừa ngồi xuống liền nhìn Vũ Na cười nói.

“Đương nhiên bên người cha ta, không lẽ lại đi ăn bám ngươi?”. Vũ Na trừng mắt nói.

“Ta rất hoan nghênh a, chỉ cần Na tỷ muốn, ăn bám bao lâu cũng được”. 

“Miệng chó không mọc được ngà voi”. Vũ Na hừ 1 tiếng nói.

“Được rồi, các ngươi ít tranh cãi, giờ vào vấn đề chính”. Vũ Nguyên lắc đầu cười khổ, 2 chị em này hễ gặp nhau là lại nhao nao lên.

“Các ngươi cũng đều biết rõ mọi chuyện rồi đấy. Trong vòng 2 tháng này, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng ập tới. Đặc biệt là mấy người các ngươi, Vũ Chấn Quốc sẽ không dám ra tay với Nguyệt Nhi hay với ta, nhưng các ngươi không giống”.

“Cho nên, trong 2 tháng này, ta sẽ phái người bảo vệ các ngươi 24/7, các ngươi muốn đi đâu cũng phải mang người theo. Đừng giở cái tính trẻ con gì mà không muốn người đi theo. Đây là liên quan tới các ngươi tính mạng”.

“Hơn nữa không có chuyện gì thì tốt nhất nên ở nhà. Vũ Minh, ngươi là người Vũ Chấn Quân nhắm tới đầu tiên, cho nên ngươi là người sẽ gặp phải nguy hiểm nhiều nhất”.

“Cha, ta biết”. Vũ Minh gật đầu nói.

“Ừ, biết thì tốt. Ta mới nhận được tin, Vũ Chấn Quân đang cùng 1 số phe cánh tụ cùng 1 chỗ. Hẳn là đang lên kế hoạch đối phó ngươi, ngươi bước đầu tiên muốn làm cái gì? Nói 1 chút để ta còn chuẩn bị”.

“Cha, ngài không cần chuẩn bị cái gì, chỉ cần thu thập tốt chứng cứ là được. Vũ Chấn Quân nếu đã che giấu, hẳn là phải có chuẩn bị 100% giết chết ta. Khi đó hắn không có nắm chắc, cho nên mới không có ra tay”.

“Mà bây giờ hắn cũng không thể công khai cùng chúng ta đối chiến, chúng ta cũng thế”.

“Vừa mới giết chết con trai của hắn, liền động thủ với hắn, điều này đối với chúng ta rất bị động. Mà ngài chỉ cần thu thập chứng cứ hắn muốn giết ta cùng mấy người xung quanh ta là đủ”.

“Chúng ta cần 1 lí do chính đáng, nếu không danh vọng của ngài liền sẽ lập tức bị hạ thấp không đáng giá 1 đồng”. Vũ Minh đáp.

“Ngươi nói không sai, tuy rằng khả năng Vũ Chấn Quân ra tay rất thấp, nhưng ngươi cũng phải sớm 1 chút đề phòng mới được”. Vũ Nguyên nói.

“Cha, ngài an tâm, Hợp Đạo cảnh ta thật đánh không lại, nhưng muốn trốn thì rất đơn giản”. Vũ Minh cười nói.

“Ta biết ngươi rất giỏi, nhưng không có nghĩa họ cũng thế. Nếu như hắn nắm họ uy hiếp ngươi đây?”. Vũ Nguyên nhướng mày nói.

“Cha, cái này ngài không cần lo lắng, ta tự có biện pháp”. Vũ Minh cười cười.

Biện pháp của hắn chính là, một khi Vũ Chấn Quân tới, hắn liền đem mấy người các nàng đưa vào vũ trụ nhỏ. Chẳng phải chỉ tốn 1 chút bản nguyên thôi sao? Cứ việc tiêu hao đi.

Dù sao so với việc lo lo lắng lắng, trốn đông chạy tây khỏe hơn nhiều.

Từ đầu đến cuối đều là Vũ Minh cùng Vũ Nguyên nói chuyện, những người khác 1 lời cũng không có lên tiếng. Họ biết mình không giúp được gì nên giữ lấy im lặng.

Những thực sự, Vũ Minh để cho mấy người EunJung tham dự vào, chỉ là muốn rèn luyện 1 chút sức chịu đựng của họ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK