Gần như tất cả mọi đứa nhỏ khi còn bé đều thích chơi trò trốn tìm. Mặc dù trong mắt của người trưởng thành thì trò chơi này cực kỳ ngớ ngẩn. Nhưng mà đối với bọn nhỏ thì trò chơi này tràn đầy mới lạ và tính khiêu chiến. Bọn nhậu có thể không ngừng tìm được cảm giác thành tựu và kích thích trong quá trình trốn và đi tìm.
Làm một hoàn mỹ vú em trong tương lai. Đương nhiên Lâm Hiên phải thỏa mãn yêu cầu của chúng nữ nhi, làm bạn các nàng chơi trò chơi này.
Đinh!
Cũng đúng lúc này, giọng nói máy móc đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Hiên.
“Ngươi tích cực tham dự vào trò chơi của chúng nữ nhi, để các nàng cảm nhận được phụ thân làm bạn, ban thưởng: Kỹ năng luyện khí cấp Tông sư!"
Đột nhiên xuất hiện ban thưởng khiến cho Lâm Hiên lại âm thầm hưng phấn.
Kỹ năng luyện khí cấp Tông sư, đối với Lâm Hiên thì vô cùng thực dụng. Kỹ năng này bao gồm Kim Luyện, Mộc Luyện, Thủy Luyện, Hỏa Luyện, Thổ Luyện, Ngũ Hành thế gian luyện khí, tất cả kỹ xảo quyết khiếu.
Từ nay về sau. Bất kỳ pháp bảo, Linh Bảo nào đến tay Lâm Hiên đều sẽ dựa theo ý muốn của hắn mà luyện chế thành dáng vẻ mà hắn căn có. Cũng ví dụ như là Tứ Tượng Thần Kiếm lấy được từ Lục Linh Tháp.
Bây giờ Lâm Hiên hoàn toàn có thể không tốn sức chút nào dung họp bọn chúng lại với Nguyên Từ Kiếm Thai, luyện hóa ra bốn chuôi chuẩn tiên kiếm mới.
"Kỹ năng này thật sự rất thơm a!”"
Lâm Hiên nhịn không được âm thầm cảm khái một câu.
Đinh!
"Có muốn nhận thưởng hay không?"
"Cót"
“Thành công rút ra kỹ năng luyện khí cấp Tông sư!"
Không quan tâm tới hệ thống nữa, Lâm Hiên nhìn bổn cô con gái bảo bối của mình, phải nói là càng xem càng thích.
"Cha, nếu không chúng ta chơi một lần nữa đi?" Tuyền Ấu có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
"Có thể!" Lâm Hiên gật gật đầu, cuộc sống chăm con như thế này quá vui sướng, hẳn đâu thể từ chối yêu cầu của con gái mình được?
"Được!" Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm cũng muốn tiếp tục chơi.
Mà lúc này. Ngoài hoàng thành tám trăm dặm, cảnh tượng lại hoàn toàn khác biệt.
Bành!
Một đạo khí lãng kinh khủng nổ tung, khiến cho mấy trăm binh sĩ Việt Thương Quốc bị nổ bay. Đại địa rung động một trận, trên mặt đất, nham thạch rạn nứt.
Tứ giai Yêu tướng sau khi giao thủ với Tiêu Phi hơn ngàn hiệp, sau đó đã hoàn toàn áp chế Tiêu Phi. Bị hắn trùng kích, chẳng những Tiêu Phi thân có trăm chỗ vết thương, đại quân Việt Thương Quốc cũng liên tục bại lui.
Mà phương hướng bọn họ lui lại chính là hoàng thành!
Mắt thấy khoảng cách hoàng thành còn có tám trăm dặm, Tiêu Phí cán răng một cái, tức giận đến mắt đỏ bừng. Trước đó ngay trước mặt Lâm Hiên, hắn đã nói là mình có thể giải quyết đại quân Yêu tộc. Hẳn nào ngờ được là đối phương đột nhiên xuất hiện Tứ giai Yêu tướng, dẫn đến Việt Thương Quốc không chịu nổi, một đường bại lui.
"Ai, nếu biết trước như vậy thì đã không nói như vậy rồi, Tứ giai Yêu tướng này có thể nói là một ải khó như trời đối với ta”
"Nhưng đối với Đế phu thì giống như sâu kiến a!”
Tiêu Phi mặt mũi tràn đầy không cam lòng, đành phải cần răng vừa đánh vừa lui
Xoát xoát xoát ~
Bồng nhiên mấy trăm người từ trên bầu trời rơi xuống.
Tiêu Phi nhìn kỹ, bọn họ đều là nhân sĩ giới võ đạo, hơn nữa tất cả tu vi đều nắm ở Thần Phách Cảnh trung kỳ trở lên.
Người dẫn đầu ôm quyền với Tiêu Phi lên tiếng nói :" Chúng ta chính là tu sĩ đến Việt Thương Quốc tham gia thiếu niên kiếm đạo đại hội, nhìn thấy yêu binh làm loạn, đến đây tương trợ!"
Tiêu Phi sắc mặt vui mừng, vội vàng ôm quyền đáp lễ: "Đa tạ chư vị!"
Hân nhìn ra được, những người này đều là danh môn chính phái. Ngoại trừ tu vi tính thâm ra thì đều có các loại bí pháp của bản tông bản môn gia trì cho nên sức chiến đấu cực kỳ không tầm thường. Có sự gia nhập của bọn họ, Tiêu Phi cảm thấy rất có thể mình có thể thay đổi xu hướng suy tàn, quét ngang đại quân Yêu tộc.
"Chỉ có thêm mấy tên gà đất chó sành mà ngươi đã đắc ý như vậy sao?"
Bồng nhiên một giọng nói cực kỳ thô kệch vang lên, chấn động phạm vi mười dặm.
Bọn người Tiêu Phi ngẩng đầu nhìn lên. Sau đó nhìn thấy ở trên bầu trời xa xăm có một bóng dáng mặc chiến giáp hạn nặng màu tím đen ầm ầm rơi xuống. Hắn cao hơn người bình thường một cái đầu, cánh tay lộ bên ngoài chiến giáp bắp thịt cuồn cuộn, như muốn nổ ra. Trong tay hắn cầm một thanh Trảm Nguyệt Phủ nặng ít nhất trăm cân. Sau lưng một cái đuôi bọ cạp dài hơn một trượng lắc tới lắc lui, khí thế cực kỳ đáng sợ.
Mà sau khi nhìn thấy rõ ràng vòng sáng ở trong mắt của hắn thì bọn người Tiêu Phi đều hít vào một hơi khí lạnh.
"Thất giai Yêu tướng!"
Tiêu Phi không còn gì để nói, nghe nói Yêu tộc bên trong Cửu Thiên Tiên Vực vẫn luôn rất điệu thấp, gần như sẽ không xuất hiện hành động quy mô lớn. Mà bây giờ chẳng những Yêu tộc làm loạn, Yêu tướng cũng tầng tầng lớp lớp.
Trước đó một con Tứ giai Yêu tướng đã là mạnh nhất trong số những Yêu tộc mà hẳn từng gặp trong mấy năm gần đây. Nào ngờ được bây giờ lại xuất hiện thêm một con Thất giai Yêu tướng.
"Mẹ nó, tình thế tốt đẹp lại nghịch chuyển!" Tiêu Phi âm thầm chửi mẹ.
"Ha ha ha, phía sau ngươi chính là hoàng thành, hôm nay lão tử đánh thắng vào hoàng thành, cầm xuống Việt Thương Quốc các ngươi!"
Công Tôn Trì thấy thế đại hi, phách lối dẫn theo tất cả yêu binh đuổi đánh tới cùng.
Bất tri bất giác, tám trăm dặm đã qua!
Tiêu Phi mắt thấy sau lưng chính là hoàng cung, chỉ có thể khẽ cắn môi dẫn theo tàn binh bại tướng xông vào cung môn. Sau khi đi vào, ngẩng đầu nhìn lại, trong hoàng cung trống rồng, Tiêu Phi không khỏi trong lòng chợt lanh.