Chương 861
Một câu nói nổi danh nhất của ông ấy chính là muốn đưa Đại Hao Tự trở thành đệ nhất miếu tự ở Cửu Thiên Tiên Vực, khiến Phật Đạo khắp thiên hạ đều phải cúi đầu.
Chỉ là đáng tiếc!
Một trăm nghìn năm trước, ông ta dẫn theo ba mươi nghìn đệ tử trong tự đến Pháp Vân Tự thách đấu trụ trì Đạo Cân, bị một câu nói của Đạo Chân đẩy lùi.
Hơn nữa, đệ tử mà ông ta dẫn đến, còn bị Đạo Chân dùng lười nhân từ cảm hóa, tỉnh lại trong giấc mộng đeo đuổi danh lợi, ngay lập tức quay lưng với ông ta, lần lượt rời khỏi Đại Hao Tự.
Lần thách đầu đó, Pháp Huyền kết thúc một cách thất bại!
Cũng từ sau ngày hôm đó, Đại Hoa Tự như rơi vào đáy sau vạn trượng, suy bại nhanh chóng, mãi đến khi không ai hỏi thăm mới ngừng.
Các đệ tử Pháp Vân Tự không ngờ, Pháp Huyền sau khi ngủ đông hơn một trăm nghìn năm lại đến cửa thách đấu lần nữa.
Các đệ tử vội xếp thành hàng, ngăn Pháp Huyền lại:
“A di đà Phật, trụ trì phương trượng đang bế quan tiềm tu, mong đại sư quay về đi!”
Pháp Huyền nhíu mày: “Nơi bần tăng mới đến, ai cũng không ngăn được!”
Ông ta vung mạnh quải trượng trong tay xuống đất.
Rầm!
Luồng huyền quang vàng rực bỗng nổ tung, hóa thành làn sóng xung kích dữ dội càn quét cả mười dặm, khiến các đệ tử Pháp Vân Tự trước mặt đều bay xa.
Ngay cả tấm bia trên cổng lớn có khắc trăm nghìn Phật Đạo cũng bị đánh vỡ.
Pháp Huyền cất bước, bước từng bước Phật Liên huyền kim đi vào Pháp Vân Tự.
Cuối cùng đứng trong sân trước bảo điện rộng lớn, cất giọng nói:
“Bần tăng Pháp Huyền, lại đến thách đấu Chân Đạo Cao Tăng!”
Âm lớn như sấm, bỗng chốc bao phủ trong vòng chín trăm nghìn dặm xung quanh, khiến cả Pháp Vân Tự cũng rung chuyển.
Vù vù vù!
Cảm nhận được người đến không lành, hơn chục nghìn võ tăng của Pháp Vân Tự chẳng mấy chốc đã xông đến sân lớn, vây quanh Pháp Huyền.
Sau đó, Đạo Hoài dẫn theo mấy vị sư huynh đệ cùng các đệ tử vội đi đến sân rộng.
Nghi hoặc liếc nhìn Pháp Huyền khí thế bừng bừng đứng đó, Đạo Hoài thở dài nói:
“Đại sư, trụ trì sư huynh vừa nãy đã thất thủ trong lúc tu luyện, đã viên tịc rồi!”
“Đã chết?”
Pháp Huyền nhíu mày, không thể tin được, tiện thể cười nhạo: “Không lẽ thật sự sợ thua nên cố ý giả chết?”
Đạo Hoài cố nén cơn giận, chắp tay trước ngực nói:
“A di đà phật, người xuất gia không nói dối, sư huynh thật sự đã viên tịch!”
“Đại sư, người đã mất, chuyện cũ không thể đuổi theo không bỏ, tất cả biến mất theo gió, ngươi vẫn nên buông bỏ quá khứ, trở về đi!”
“Trở về?” Trong mắt Pháp Huyền lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Bần tăng tốn bao tâm huyết mới có thể sáng tạo được chùa Đại Hòa, nổi danh trong một đêm, nhưng Đạo Chân lại tự tay hủy diệt sự nghiệp của ta, việc này không thể bỏ qua!”
Hắn ta bước lên một bước, uy áp cảnh giới Đại Thánh bao phủ cả quảng trường, đánh vỡ đá kim cương dưới chân đám người Đạo Hoài.
Đối mặt với khí thể đáng sợ như vậy, sắc mặt của Đạo Hoài thay đổi, trong lòng thầm kinh ngạc: “Quá mạnh!”
Pháp Huyền lạnh lùng nói: “Bần tăng sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Đạo Hoài dùng toàn lực thúc giục chân nguyên, chống cực uy áp vô biên của Pháp Huyền, cắn răng nói:
“Phật thân của sư huynh không thể làm bẩn, mời đại sư trở về!”
Hắn ta biết cho dù Đạo Chân đã viên tịch, Pháp Huyền cũng sẽ không bỏ qua cho Đạo Chân.
Pháp Vân Tự là chùa miếu đứng đầu hiện nay, dang tiếng của Đạo Chân lan xa, tuyệt đối không thể để Pháp Huyền đến nhục nhã làm bẩn.
Nếu không không chỉ Đạo Chân, ngay cả Pháp Vân Tự cũng sẽ bị thiên hạ khinh thường.
Mặc dù Pháp Huyền rất mạnh, nhưng trong lòng Đạo Hoài biết đã không có đường lùi, đành phải căng da đầu chống cự.
Pháp Huyền vận chuyển chân nguyên, mộc trượng trong tay lóe lên ánh sáng chói mắt, chín kim lòng quấn quanh trên mộc trượng.
Giống như hắn ta là Phật thần, tay cầm kim cương diệt thế.
“Một đám phế vật cũng muốn cản trở ta!”
Pháp Huyền cầm mộc trượng nện mạnh xuống mặt đất.
Một người bên cạnh Đạo Hoài vội vàng lên tiếng, nói:
“A di đà phật, đại sư cũng coi như cao tăng đắc đạo, sao lại giống ác ma tùy tiện giết chóc?”
“Phật nói: biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, buông bỏ đồ đao, đạp đất thành Phật! Xin đại sư buông tay!”
Pháp Huyền cười to: “Chờ giải quyết xong chuyện của Đạo Chân, bần tăng sẽ tự buông tay!”
Đạo Năng nói: “Trụ trì sư huynh đã viên tịch, nếu đại sư muốn luận đạo, vậy để tiểu tăng đánh với đại sư một lần!”
Hắn ta nghĩ thầm thực lực bây giờ của Pháp Huyền đã vô cùng khủng bố, nếu đã ra tay chắc chắn sẽ hủy diệt Pháp Vân Tự.
Chẳng bằng chính mình luận đạo với hắn ta trước, nhỡ may mắn thắng, có lẽ Pháp Huyền sẽ hổ thẹn rời đi.
Pháp Huyền buông mộc trượng, lạnh lùng nói:
“Cũng được, nếu ngươi muốn luận đạo, vậy bần tăng sẽ giúp đám tài trí bình thường Pháp Vân Tự các ngươi nhìn xem cái gì mới là Phật đạo chân chính!”
Đạo Hoài Đạo Năng nghe vậy đều rất tức giận.
Pháp Huyền quá kiêu ngạo, luôn miệng hạ thấp đạp các cao tăng của Pháp Vân Tự dưới chân, thật sự làm người tức giận!
Tượng đất cũng có lửa giận.
Đám người Đạo Hoài lại bị Pháp Huyền khinh thường, thật sự hận không thể đánh hắn ta quỳ gối vứt ra khỏi Pháp Vân Tự.
Pháp Huyền lạnh lùng nói: “Người giết cá và cao tăng là rồng, ngày nào người giết cá cũng giết cá, nghiệp chướng nặng nề, còn cao tăng tụng kinh mỗi ngày, công đức vô lượng!”
“Ngày nọ, người giết cá và cao tăng ước hẹn dậy sớm, quyết định khi người giết cá giết cá, cao tăng sẽ ở bên cạnh tụng kinh cầu phúc cho thiên hạ. Ta hỏi ngươi, sau khi chết, ai trong hai người sẽ đi về cực lạc?”
Đạo năng suy nghĩ một lúc, nói: “Tất nhiên là cao tăng!”
“Cao tăng tụng kinh niệm phật suốt ngày, mặc dù đối mặt với người giết cá dính đầy máu, tâm trí vẫn không lung lay, một ngày nào đó sẽ thành chính quả!”