Đúng lúc này, lông mày Đông Hoàng Tử U nhíu lại một cái, ngọc thủ vận ra một đạo linh lực kinh khủng, bỗng nhiên kéo một phát.
0a!
Một tiếng khóc thê lương thảm thiết vang lên.
Một cái bóng đen bị nàng ngạnh sinh sinh kéo từ trong cơ thể Nhược Ảnh ra ngoài, ném xuống mặt đất.
Nhược Ảnh tập trung nhìn lại thì lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Bóng đen trên đất đúng là một đứa nhỏ toàn thân đen nhánh, dữ tợn kinh khủng!
"Bệ hạ, chẳng lẽ đây chính là Quỷ Anh hay sao?” Nhược Ảnh quá sợ hãi, lên tiếng hỏi thăm.
Trong Quỷ đạo có một loại Quý Vương có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt, có thể sáng tạo ra Quỷ Anh kinh khủng cắm vào nhân thể người khác.
Những Quỷ Anh này nếu như gặp được tu sĩ võ đạo thì sẽ giấu kín ở trong đan điền của bọn họ. Sau đó bọn chúng sẽ điên cuồng thôn phệ linh khí trong Đan Điền các tu sĩ, từ đó lớn mạnh bản thân mình.
Theo tu vi gia tăng. Bọn chúng sẽ còn tiếp tục thôn tính thần thức và linh hồn của các tu sĩ cho đến khi móc sạch toàn bộ luôn mới thôi.
Sau đó phá Đan Điền mà ra, chiếm cứ nhục thân của tu sĩ, trở thành một đời Quỷ Vương mới.
Mà quá trình này chỉ căn tối đa bảy ngày là có thể hoàn thành!
....................
"Đúng thế”
Đôi mất của Đông Hoàng Tử U trở nên lạnh lẽo: "Quỷ Vương này có thể gieo xuống Quỷ Anh trong cơ thể ngươi, thực lực của hắn đúng là không tầm thường”
Nhược Ảnh chính là tu vi Tôn Giả Cảnh mà cũng bị gieo Quỷ Anh mà không có phát hiện chút nào. Có thể nghĩ, Quỷ Vương nàng tao ngộ chắc chắn cực kỳ mạnh mẽ.
Đông Hoàng Tử U giơ ngọc thủ nằm vào trong hư không một cái, bóp Quỷ Anh dưới đất thành bột phấn. Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập túc sát ý vị "Không cần biết ngươi mạnh bao nhiêu, dám can đảm nhiễu loạn thiên hạ của trẫm, chỉ có một con đường chết"
Nhược Ảnh nghe vậy không khỏi lộ ra một tia chấn động. Lần này bệ hạ muốn tự thân xuất mã!
....
Lâm Hiên đi theo Thanh Nguyên, dẫn theo chúng nữ nhi đi vào phía sau Lôi Âm Sơn.
Ở chỗ này có một tòa tiểu viện tử gạch xanh lục ngói cổ xưa. Số lượng đi vào, Lâm Hiên thấy chính giữa viện tử có một cái bàn đá. Trên bàn đá trưng bày một cái bàn cờ. Phía trên bạch tử và hắc tử giao thoa hiện ra, khiến người ta cảm thấy được bầu không khí tranh đấu cháy bỏng.
Kỳ dị là bàn cờ này bại lộ bên ngoài nhưng mỗi một con cờ trên đó lại không nhuốm bụi trần. Giống như Thanh Liên xuất thủy, toàn vẹn không bị thế tục làm bẩn.
Chúng cao tăng đều tán thưởng không thôi.
“Chúng ta mau đi xem một chút, rốt cuộc là thế cục cao thâm bậc nào!"
Mấy người Tuyền Châu thuở nhỏ đã bị Đông Hoàng Tử U yêu cầu học tập cờ vây, đối với tất cả quy tắc cờ vây rõ như lòng bàn tay. Đồng thời, các nàng trời sinh thông minh lanh lợi. Càng có thể nhìn hiểu một chút thế cục, thậm chí nghĩ ra ý tưởng phá cục.
Thế là bốn tiểu nha đầu lập tức vây lại, ghé vào bên bàn nhìn chấm châm bàn cờ hồi lâu.
Lâm Hiên cũng không gấp gáp phá giải thế cục, đợi ở một bên cười nhẹ mà nhìn chúng nữ nhi.
Hồi lâu.
Tuyền Châu lắc đầu nói: "Thế cục này hắc tử hãm sâu trong vòng vây của bạch tử, còn sót lại mấy hơi thở cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.”
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, hắc tử đã mất đại thế, hình như đã không có hi vọng lật bàn!"
Tuyền Hàm cũng vô cùng đồng ý: "Tìm không. thấy chỗ hạ thủ, bạch tứ đã hình thành một con rồng lớn ở nơi hiểm yếu nhất.”
"Muốn phá cục chỉ có thể cưỡng chế Trảm Long, Thế nhưng chuyện này quá khó khăn!"
Tuyền Ấu vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình: "Đúng đó, quá khó khăn, người ta nghĩ đến đầu đau!”
"A Di Đà Phật!"
Thanh Nguyên mặt mỉm cười đi lên trước: "Bốn vị tiểu công chúa nói rất đúng, Thiên Long Kỳ Cục yêu cầu chính là dùng tối đa một viên hắc tử lật bàn."
"Chỉ có thể dùng một viên a!"
Các tiểu nha đầu nghe vậy nhao nhao lắc đầu, cũng quá khó khăn, khó như lên trời!
Mười bảy vị Vị Lai Phật còn lại cũng đồng thời đi lên trước, cẩn thận quan sát thế cục.
"A Di Đà Phật, bần tăng nghiên tập cờ thuật đã hơn ba nghìn năm, vẫn không thể nào nhìn ra phương pháp phá giải bàn cờ này”
"Giống như các tiểu công chúa nói, hắc tử đã mất đại thế, cho dù như thế nào cũng vô vọng đảo ngược!"
"A Di Đà Phật, thế cục này đúng là không thể phỏng đoán!"
Ở trong có mấy vị cao tăng rất có kiến giải với kỳ đạo, sau khi cẩn thận nghiên cứu Thiên Long Kỳ Cục, sau đó không khỏi nhao nhao lắc đầu.
Đối mặt với một thế cục nhất định là tử cục như thế này, bọn họ thực sự tìm không ra bất kỳ hi vọng lật bàn nào.
"Ai!"
Một tiếng thở dài hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Chỉ thấy một lão hòa thượng râu trắng người mặc cà sa màu nâu, vẻ mặt già nua từ trong phòng đi ra.
Đám người chú ý tới, hẳn đi đường run run rẩy rẩy, có vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng kỳ quái là hết lần này tới lăn khác hắn lại lộ ra một cỗ khí thế phi phàm.
Giống như chỗ hẳn đến, Phật quang tràn ngập, tràn ngập thần tích.
Thanh Đăng đại sư chính là cao tăng tuổi tác lớn nhất, tu vi Phật pháp sâu nhất trong Cửu Thiên Tiên Vực bây giờ. Theo như đồn đại, hẳn đã nghiên cứu Phật pháp trên đời này đến mức độ cực sâu. Bản thân lại là Vị Lai Phật thiên phú dị bẩm, chỉ kém lâm môn một cước là có thể lập địa thành Phật, chứng được Phật quả.
"Thiên Long Kỳ Cục, khó như lên trời!"
Thanh Đăng đi đến trước bàn cờ, lẳng lặng nhìn chăm chú bàn cờ một lát.
“Thành Phật chi đạo, nằm trong bàn cờ này”