Chương 857
Đạo Thiện nhìn theo ánh mắt Mộ Ấu Khanh, chỉ nhìn thấy vùng biển tĩnh mịch.
Bất giác ông ta chắp hai tay hình chữ thập, niệm một câu:
“A di đà Phật, chẳng lẽ đại năng bí ẩn ở phương hướng đó sao?”
Ở đại dương phía Tây, trong vùng biển cách Cổ Vân Sơn Mạch ba trăm nghìn dặm.
Một giao nhân đen tuyền đứng sừng sững trong nước.
Linh khí quanh người sôi sục, hóa thành vô số bọt nước từ trong nước bay lên mặt biển.
Từng luồng sáng đen kỳ ảo di chuyển quanh người hắn ta, khí thế hùng mà đáng sợ khiến mọi yêu thú vạn dặm xung quanh cũng không dám lại gần.
Ầm!
Bỗng nhiên một huyền lực đánh trả, vắt ngang việc dùng công pháp của Việt Võ.
Ánh mắt Việt Võ chợt run rẩy: “Vậy mà lại bị phá rồi sao!”
Hắn ta thi triển “Thiên La Ngự Thủy Quyết” chính là công pháp thượng phẩm.
Có thể dựa vào tu vi Đại Thánh Cảnh của hắn ta, ngưng tụ nước biển trong phạm vi nghìn dặm xung quanh tạo thành một thủy sơn.
Hơn nữa, công pháp càng mạnh thì kích thước của thủy sơn cũng sẽ tăng theo.
Dựa theo tu vi Đại Thách Cảnh trung kỳ hiện tại của Việt Võ mà nói, sau khi dùng hết sức lực thì có thể ngưng tụ được thủy sơn vô cùng đáng sợ cao đến ba triệu thước, nặng tựa như cả trăm nghìn ngọn núi lớn.
Mà thủy sơn thứ hai mới nãy đã khiến hắn ta dùng đến cả phân nửa công lực.
Không ngờ lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy, khiến huyề lực suýt nữa đã đánh trả làm bản thân bị thương.
“Xem ra quanh đây còn có tu sĩ Nhân Tộc khác mạnh hơn!”
Ánh mắt Việt Võ dữ tợn oán giận: “Lần này ta sẽ dốc hết sức lực, xem xem ngươi có thể đánh vỡ được thủy sơn của ta nữa hay không!”
Nghiến chặt răng, Việt Võ dùng hết sức sử dụng chân nguyên, cho đến lại thi triển Thiên La Ngự Thủy Quyết.
Một luồng sáng trắng chói mắt bỗng xuất hiện.
Chiếu sáng cả chục nghìn dặm trên mặt biển, sánh sáng rực rỡ chói mắt.
Lâm Hiên ôm bốn bảo bối nỏ đứng trong nước, vẻ mặt khinh thường nìn Việt Võ:
“Ngươi đừng có uống công nữa!”
Việt Võ nghe vậy thì vội vàng nhìn sang Lâm Hiên.
Mà luồng sáng trắng sau khi chiếu vào bốn bảo bối trong lòng Lâm Hiên thì ánh mắt hắn ta chợt thay đổi.
“Huyền Bắc Thiên Đế Phu!”
Hắc Lân Giao Nhân Tộc sống sâu dưới đáy biển trăm vạn dặm, hiếm khi xuất thể, nhưng không có nghĩa không biết gì về Cửu Thiên Tiên Vực.
Trên thực tế.
Hắc Lân Giao Nhân có rất nhiều con đường tình báo, có thể biết được một vài chuyện lớn của Cửu Thiên Tiên Vực.
Ví dụ như.
Bốn năm trước Nữ Đế Đông Hoàng Tử U đăng cơ, hơn nữa chỉ trong một đêm đã hạ sinh bốn đứa con sinh tư cho một người đàn ông thần bí.
Dựa theo những gì biết về Đông Hoàng Tử U, Việt Võ thật sự có thể dễ dàng đoán được thân phận của Lâm Hiên.
Nhưng hắn ta không ngờ, hắn ta là thống soái, lần đầu tiên dẫn dắt đại quân bổn tộc ra khỏi biển lại gặp được cao thủ có thân phận như Lâm Hiên.
Chuyện này thực sự khiến hắn ta có phần không kịp trở tay, kinh sợ không thôi.
Mà đến lúc này, đương nhiên hắn ta cũng hiểu, người vừa nãy ra tay tấn công mình trong nước, chín là phu quân của Vạn Cổ Nữ Đế này!
“Bắc Huyền Thiên Đế Phu quả nhiên người cũng như tên, thực sự rất mạnh!”
Nghĩ đến đây, Việt Võ vội vàng sử dụng chân nguyên mạnh nhất, ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm trảm thiên trong đại dương vô tận.
Ánh mắt Lâm Hiên chợt lạnh: “Châu chấu đá xe!”
Hắt vung tay trái, phóng ra tu vi Cổ Thần Cảnh, đồng thời nắm lấy một làn sóng biển ngưng tụ thành một than thủy kiếm chọc trời.
“Cực Đạo Kiếm Pháp!”
Đến được cấp bậc như hắn, kiếm niệm thông suốt, đứng hàng tiên cấp.
Cho dù dùng nước làm thành kiếm thì vẫn có thể ngưng tụ được uy năng vô biên, có thể chém đứt thiên hà.
“Xoẹt!”
Cảm nhận được khí thế ồ ạt trong kiếm pháp của Lâm Hiên, Việt Võ bất giác hít một ngụm khí lạnh, vội cầm thủy kiếm trong tay lên ngăn lại.
Rầm!
Thủy kiếm chọc trời của Lâm Hiên mạnh bạo chém đứt thủy kiếm của Việt Võ, tạo ra từng đợt sóng biển lớn trong bán kính hàng triệu dặm.
“Tên yêu nghiệt này!”
Ánh mắt Việt Võ thay đổi, sợ hãi vội vàng nước biển vô biên tạo thành tấm chắn nước.
Nhưng căn bản cũng vô dụng!
Thủy kiếm chọc trời của Lâm Hiên chém vỡ tấm chắn nước của hắn ta dễ dàng như chém hoa quả, nổ tung trên đầu hắn ta, chớp mắt đã nghiền nát gần như toàn bộ xương cốt và kinh mạch khắp người hắn ta.
“A!”
Việt Võ tham thiết kêu la rồi rơi vào biển sâu.
Nhưng chỉ chớp mắt đã có một luồng huyền lực trói chặt hắn ta, kéo lên.
“Bắc Huyền Thiên Đế Phu…” Việt Võ run rẩy nhìn Lâm Hiên: “Tại sao ngươi không giết ta?”
Hắn t biết, với tu vi Cổ Thần Cảnh đáng sợ của Lâm Hiên, cộng thêm kiếm chiêu bất thế vô địch, nếu muốn giết hắn ta thì một chiêu vừa nãy đã đủ để chém hắn ta thành hai nửa rồi.
Do đó rõ ràng Lâm Hiên đã kiềm chế lại rồi.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói: “Theo ta biết, Hắc Lân Giao Nhân Tộc trước giờ đều ở sâu dưới biển không ra mặt, cho dù là đại họa kinh thiên cả tỷ năm trước cũng chưa từng rời khỏi đáy biển.”
Kiếp nạn Hải Tộc hàng tỷ năm trước, có thể nói là chuyện lớn kinh thiên động địa, chuyện này đió với người của Cửu Thiên Tiên Vực mà nói, chắc hẳn cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng đối với Võ Việt mà nói, chuyện khiến hắn ta kinh ngạc là Lâm Hiên lại biết được động thái của Hắc Lân Giao Nân Tộc trong trận đại nạn đó, chuyện này thực quá sức tưởng tượng.
Việt Võ cảm nhận sâu sắc, Lâm hiên biết được rất nhiều chuyện, rất rất nhiều!
Đối mặt với người cấp bậc như vậy, giấu diếm kiểu gì cũng vô dụng, bởi vì Việt Võ tin Lâm Hiên nhất định có cách để chứng thực.