Nhìn thấy các nàng cảm thấy hứng thú như thế, Lâm Hiên tìm tòi truyền thuyết Nhật Nguyệt Hồ trong Huyền Tuyệt Thiên Thư.
Sau đó nói ra: "Liên quan tới tên Nhật Nguyệt Hồ thì có một cái truyền thuyết rất thú vị, các ngươi muốn nghe không?"
"Muốn nghe!"
Các tiểu nha đầu đều hưng phấn giơ tay nhỏ lên.
Các nàng biết tiếp theo cha sẽ kể một câu chuyện rất hay.
Lâm Hiên đáp xuống đất, nắm bốn tiểu nha đầu, vừa đi về phía bên hồ vừa nói
“Trước đây cực kỳ lâu, trong sơn cốc ở bên cạnh Nhật Nguyệt Hồ, có một nam tử dũng cảm tên là Đại Lực Ca, còn có một nữ tử mỹ lệ tên là Thủy Thảo Tỷ, mà bên trong Nhật Nguyệt Hồ thì có hai con ác long một đực một cái”
“Bỗng nhiên có một ngày, hai con ác long đùa nghịch, thừa dịp mặt trời đi qua Nhật Nguyệt Hồ, công long há miệng nuốt mặt trời vào, mà khi ánh trắng đi qua mặt hồ, mẫu long một ngụm nuốt lấy mặt trăng."
“Từ nay về sau, nhân gian ngày đêm không phân rõ, vạn vật khô héo, bách tính sống không nổi”
"Vì để cho nhân gian có được sinh cơ, Đại Lực Ca và Thủy Thảo Tỷ quyết định tìm lại mặt trời và mặt trăng, lặng lẽ tiềm nhập Nhật Nguyệt Hồ, dùng dũng cảm và trí tuệ giết chết hai con ác long, đoạt lại mặt trời và mặt trăng."
"Vì để cho mặt trời và mặt trăng trở lại không rung một lần nữa, bọn họ ăn Thần Đan trong cơ thể ác long, hóa thân thành hai cự nhân giống như núi cao, ném mặt trời và mặt trăng lên thiên không. Từ nay về sau bọn họ biến thành núi, mà nhân gian cũng khôi phục dáng vẻ lúc trước."
Mọi người vì kỷ niệm Đại Lực Ca và Thủy Thảo Tỷ, đặt tên hai ngọn núi là Đại Lực Sơn và Thủy Thảo Sơn, đồng thời đặt tên cái hồ này là Nhật Nguyệt Hồ.”
Có được giáo trình vú em hoàn mỹ, dù chỉ kể một câu chuyện thì Lâm Hiên kể cũng vô cùng có sức cuốn hút.
Nghe đến đó, trong mắt các tiểu nha đầu đều lóe ra ánh sáng sáng.
"Câu chuyện rất thú vị!"
"Ừm ân, chờ ta trưởng thành cũng muốn làm người dũng cảm như Đại Lực Ca và Thủy Thảo Tỷ!"
"Ta biết, hai ngọn núi trước mặt chính là Đại Lực Sơn và Thủy Thảo Sơn!”
Lúc này Lâm Hiên đã dẫn theo chúng nữ nhi đi tới bên cạnh Nhật Nguyệt Hồ.
Các tiểu nha đầu nhìn hai ngọn núi lớn chỗ xa, hưng phấn không thôi
Lúc này, ở bên cạnh bọn họ có một chiếc trên thuyền nhỏ.
Một lão giả chèo thuyền áo vải mặt mũi tràn đầy kính sợ mà nhìn Lâm Hiên:
"Có mấy truyền thuyết liên quan tới Nhật Nguyệt Hồ, mà truyền thuyết công tử nói chính là ít ai biết nhất."
"Lão hủ nghe công tử nói là biết công tử nghe nhiều biết rộng, tuyệt đối không phải hạng người bình thường!"
Lâm Hiên mỉm cười, hỏi: "Lão nhân gia, bây giờ ngươi có chèo thuyền không?"
Là cảnh đẹp nổi tiếng nhất chỗ giao giới Thanh Châu và Vân Châu, văn nhân nhã sĩ đến Nhật Nguyệt Hồ du ngoạn không phải số ít.
Người chèo thuyền gật đầu cười nói: "Công tử chịu leo lên thuyền của lão hủ là phúc khí của lão hủ!"
Hãn làm việc này ở Nhật Nguyệt Hồ đã hơn nửa đời người, chưa từng nhìn thấy người khí độ không phải phàm nhân giống Lâm Hiên.
Cho nên trong lòng âm thầm suy đoán Lâm Hiên lai lịch phi phàm, bối cảnh cực lớn!
"Vậy làm phiền.”
Sau đó Lâm Hiên nắm chúng nữ nhỉ lên thuyền, để người chèo thuyền dẫn bọn họ chèo thuyền trôi đến trung ương hồ nước.
...
Phía tây Nhật Nguyệt Hồ.
Một nhánh sông kéo dài trăm dặm, một mực chảy vào rừng rậm nguyên thủy cực lớn nào đó.
Ở trung ương rừng rậm.
Dòng sông hội tụ đến một đăm sâu, tạo thành Hắc Thủy Đàm phong cảnh kì lạ
Lúc này, bên cạnh Hắc Thủy Đàm, một đoàn người đứng đấy.
Hai cái người dẫn đầu đều mặc áo vải thô, mặt như bụi đất, thoạt nhìn đều là nông hộ giản dị.
Mà những người phía sau bọn họ thì từng người khí vũ phi phàm.
Nhất là hai nam tử trung niên trước mắt.
Người bên trái chân đạp một con Phích Lịch Tích Long cao hai trượng.
Người bên phải thì chấp tay đứng ở trên lưng một con Tiên Thiên Ma Ưng to lớn.
Hai người bọn họ chính là tông chủ Tinh Hà Tông Thanh Châu Liễu Dật Vân và tông chủ Linh Huyền Tông Ngụy Thế Chương.
Nhìn chấm chấm Hắc Thủy Đàm một lát, Ngụy Thế Chương cúi đầu nhìn về phía hai nông hộ:
“Các ngươi xác định con Thanh Chập Ly Long ngủ đông đó trong Hắc Thủy Đàm này?"
Hai nông hộ lập tức gật đầu.
"Đương nhiên! Chúng tiểu nhân sao dám nói láo hai vị tông chủ?"
“Chúng ta tận mắt thấy, con Ma Long đó kéo hai người vọt vào trong nước, chỉ sợ hai người đó đã bị nó ăn hết!"
“Ai, đúng là thảm a!"
Liễu Dật Vân nghe vậy tiến lên phía trước nói: "Đã như vậy, vậy hôm nay bọn ta cho dù rứt khô đầm nước cũng phải bắt được con Ma Long này!
Ngụy Thế Chương mỉm cười: "Trong địa giới Vân Châu chúng ta đã lâu chưa từng xuất hiện Ma Long như thế này, xem ra nó rất có giá trị!
Liễu Dật Vân nghe vậy cũng gật đầu cười một tiếng.
Hai người âm thầm phân cao thấp, hết thảy đều Xây ra trong âm thầm.
Là một trong số Thập Đại Ngự Thú Tông Môn đỉnh cấp ở Trung Thổ Thần Châu, là hai tông môn số một số hai trong bản thổ Vân Châu.
Tỉnh Hà Tông và Linh Huyền Tông, mỗi một nhà đều có bốn năm mươi vạn đệ tử.
Những năm gần đây, trong Vân Châu, đệ tử hai nhà tìm kiếm các loại yêu thú và ma thú khắp nơi.
Đã gần như lật úp sấp Vân Châu, tiêu diệt gần như tất cả yêu thú ma thú.
Không ngờ được là hôm nay hai đại tông chủ bỗng nhiên nhận được tin tức.
Mà kết hợp với lời nói của hai nông hộ.
Bọn họ cũng khẳng định, con Thanh Chập Ly Long này ở trong Hắc Thủy Đàm:
Cho nên bây giờ hai người đều muốn lấy được con Ma Long này.
Sau đó phải làm dĩ nhiên là các hiển thần thông, xem ai có thể vượt lên trước hàng phục con Ma Long này.