Mục lục
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiên đánh giá một chút, phát ngươi rất sáng, nhìn qua rất có linh tính.

ên bọn họ đều mặc váy xám cũ nát, con

Lâm Hiên cười hỏi: "Hoa này bán thế nào?”

Cô bé bên trái buộc tóc đuôi ngựa nói: "Thúc thúc, một văn tiền một đóa!"

Lâm Hiên móc ra một thỏi bạc: "Ta mua hết."

Dù sao chúng nữ nhi thích hoa, mà hai cô bé mới chừng đó tuổi đã phải đi bán hoa, chắc hẳn trong nhà cũng rất thiếu tiền, Lâm Hiên liền thuận nước đẩy

thuyền, giúp các nàng một tay.

"Một thỏi bạc nhiều lắm, chúng ta không có tiền lẻ!" Cô bé bên phải tóc cắt ngang trán, lắc đầu nói.

"Không cần, còn lại coi như tặng cho các ngươi." Lâm Hiên cười đem bạc bỏ vào bên trong tay nải của cặp song sinh, sau đó mang theo lãng hoa cho các nàng Tuyền Châu.

"Oa ~ xem thật kỹ hoa!" Các nàng Tuyền Châu đều biểu lộ sự thích thú.

Mà cặp song sinh kia cũng tràn đầy sự vui vẻ, cùng đứng một chỗ bái Lâm Hiên: "Đa tạ thúc thúc!"

Lúc này, cặp song sinh chú ý các nàng Tuyền Châu đứng cạnh Lâm Hiên, nhìn kỹ một hồi giật nảy mình:

"Oa, bốn tiểu muội muội giống nhau như đúc!"

Các nàng Tuyền Châu lúc này mới phát hiện, hai đại tỷ tỷ cũng giống nhau như đúc.

Nhóm Tiểu nha đầu lập tức đi lên trước, vây quanh cặp tỉ muội song sinh: "Hai vị tỷ tỷ, các ngươi dáng dấp giống nhau như đúc nha!"

Cô bé tóc cắt ngang trán nói: "Đúng, mẫu thân nói chúng ta là bào thai song sinh, cho nên các ngươi chính là tứ bào thai!"

"Ừm ừ!" Tuyền Châu gật gật đầu, rất lễ phép nói: "Ta tên là Tuyền Châu, vậy các ngươi tên là gì?"

Cô bé tóc cắt ngang trán nói: "Ta tên Giản Đan!" €ô bé buộc tóc đuôi ngựa nói: "Ta tên Giản Ước!"

"Giản Đan! Giản Ước! Thật sự là tên hay!" Tuyền Hi duỗi tay ra, "Chào các ngươi, ta là Tuyền Hi"

"Xin chào, Tuyền Hi!"

Giản Đan cùng Giản Ước cầm tay Tuyền Hi, đồng thời cùng làm quen Tuyền Hàm, Tuyền Ấu.

Nghĩ đến trong nhà mình còn có việc, Giản Đan, Giản Ước liền tạm biệt các nàng Tuyền Châu.

Trước khi đi, các nàng đều hâm mộ nhìn Lâm Hiên thêm một chút: "Bốn tiểu muội muội, thật hâm mộ các ngươi có một người cha tốt như vậy!"

Sau khi nói xong, liền bái Lâm Hiên, sau đó tay nắm tay cùng chạy về phía nơi xa.

Sau đó Lâm Hiên dẫn mấy bé Tuyền Châu đi về hướng ngược lại.


Chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít:

"AI"

Lâm Hiên xoay người sang chỗ khác, phát hiện thanh âm là từ trong một ngõ nhỏ phía bên phải truyền tới

Mà ngõ hẻm này, chính là nơi Giản Đan và Giản Ước rẽ vào.

Mấy bé Tuyền Châu cũng phát hiện điểm này, các nàng vội kéo tay Lâm Hiên: "Cha, không phải là hai người tỷ tỷ gặp được người xấu đó chứ?”

"Cha dẫn các con đi xem một chút!"

Đương nhiên Lâm Hiên biết tâm tư của các nàng.

Vậy nên bế mấy nhóc lên chạy như bay, bộ pháp nhẹ nhàng đi đến đầu ngõ.

Rẽ vào chưa được mấy bước, đã thấy phía trước có hai tiểu nữ hài đứng ở đó khóc sướt mướt.

"Quả nhiên là các tỷ tỷ!" Mấy nhóc Tuyền Châu lúc này mới thở dài một hơi. Chỉ cần các tỷ tỷ không có chuyện gì là tốt rồi!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Nhìn thấy Lâm Hiên dẫn theo đám Tuyền Châu xuất hiện, Giản Đan cùng Giản Ước tựa như thấy được chỗ dựa, không khóc quá thương tâm nữa.

Tuyền Châu sốt ruột chạy lên trước hỏi: "Các tỷ tỷ làm sao lại khóc?" Giản Đan hít mũi nhỏ nói: "Đó là bởi vì bạc thúc thúc cho chúng ta bị cướp!"

Giản Ước gật đầu: "Tên bại hoại kia cưỡi một con Thiểm Điện Ma Điêu, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi!"

Lâm Hiên nghe đến đó không khỏi mỉm cười, lại lấy ra một thỏi bạc đưa tới: "Mất bạc không phải chuyện gì lớn, thúc thúc còn có."

Giản Đan cùng Giản Ước đồng thời lộ ra vẻ khiếp sợ.

Các nàng nghĩ không ra, Lâm Hiên lại không để ý tiền như thế.

Hai tiểu nha đầu chớp mắt to nhìn chằm chằm Lâm Hiên nhìn một hồi.

Đúng nha, nhìn qua thúc thúc rất cao quý giàu có, hắn khẳng định không quan tâm đến chút bạc này!

Nhưng nghĩ đến điều mẫu thân dạy bảo, hai tỷ muội vẫn rất hiểu chuyện lắc đầu:

"Thúc thúc, mất bạc là sai lầm của chúng ta, chúng ta không thể lại lấy tiền của ngươi!"

Lâm Hiên thấy các nàng không chịu nhận đàm thu bạc lại: "Vậy thúc thúc giúp các ngươi lấy lại bạc."

Giúp chúng ta lấy lại bạc?

hiểm Điện Ma Điêu nhanh như thiểm điện, đã đi xa như vậy, còn có thể đuổi kịp sao?

Giản Đan cùng Giản Ước nghĩ nghĩ, đôi mắt không khỏi sáng lên:

"Nhìn qua thúc thúc cũng rất ghê gớm, hắn đã nói như vậy, vậy nhất định có thể giúp chúng ta!"

Sau đó, Giản Đan liền nói cho Lâm Hiên hướng chạy trốn của tên cướp kia.

Lâm Hiên mỉm cười, vung tay lên, dẫn theo tất cả các bé bay lên trời. Tiếp đó vừa sải bước ra, đã đi qua ba mươi dặm! Chờ khi bọn họ hạ xuống đất.

Mới chỉ qua ba hơi thở, tên cướp vừa cướp đi bạc của Giản Đan mới cưỡi Thiểm Điện Ma Điêu đi tới trước mặt bọn hẳn.

Một màn này chẳng những khiến Giản Đan Giản Ước giật nảy cả mình, ngay cả tên cướp kia cũng kinh hãi nuốt nước miếng.

"Thúc thúc vậy mà còn nhanh hơn Thiểm Điện Ma Điêu, thật rất đáng gờm al”

"Lão thiên gia, Thiểm Điện Ma Điểu của ta trong một hơi đi hai dặm. .. Bọn hắn cũng quá nhanh đi!"

"Lần này có thể không giết ngươi, nhưng nếu ngươi còn dám cướp bóc, khẳng định tính mệnh khó đảm bảo!"

Đối phó loại cướp nhát như chuột này, căn bản không cần hạ sát thủ, tùy tiện hù dọa một chút là được rồi.

Quả nhiên.

'Tên cướp cho rằng Lâm Hiên ấn lên người mình một loại Huyền Thuật có thể giám thị, không khỏi bị dọa đến toàn thân run lên, suýt chút nữa thì tè ra quần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK