Mục lục
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 817

 

 Lâm Hiên nhanh chóng quay trở về Thủy Tinh Cung. 

 Lúc này, dưới ánh trăng sáng tỏ, vườn hoa trong Thủy Tinh Cung giống như một cảnh trong mơ dưới màn đêm, mang đến một vẻ đẹp khác lạ. 

 Tuy nhiên trong vườn hoa viên không có tiếng cười nói của mấy tiểu nha, Lâm Hiên biết rằng các nàng vẫn đang chơi trong tẩm cung. 

 Nhưng sau khi mở cửa, Lâm Hiên nhìn thấy trong tẩm cung hoàn toàn trống rỗng, căn bản không thấy bóng dáng của mấy tiểu nha đầu. 

 "Những tiểu bảo bối này đi đâu rồi?" 

 Lâm Hiên tự thì thầm, sau đó buông ra thần niệm lặng lẽ điều tra, rất nhanh sau đó hắn lại nở nụ cười. 

 Hóa ra là ở trong này! 

 Hắn phát hiện mấy tiểu bảo bối đều đang trốn dưới gầm giường ở trong phòng ngủ. 

 Về phần mục đích trốn đi, nhất định là muốn chơi trốn tìm với hắn. 

 Một khi đã như vậy, Lâm Hiên cũng không vội vạch trần các nàng, mà sẽ chơi đùa với các nàng một chút. 

 Dựa theo giáo trình vú em hoàn mỹ mà nói. 

 Loại trò chơi nhìn như rất nhỏ nhặt này lại rất hiệu quả trong việc bồi dưỡng tình cảm giữa phụ mẫu và hài tử. 

 Là một vú em hoàn mỹ, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để bồi dưỡng tình cảm này. 

 Vì thế hắn giả vờ giật mình nói: 

 "Kỳ lạ, ta rõ ràng bảo mấy tiểu bảo bối ở trong này chơi đồ chơi, tại sao mới trôi qua một lúc mà các nàng không còn ở đây nữa?" 

 Nghe thấy lời nói của Lâm Hiên, mấy tiểu bảo bối đang trốn cùng nhau đều cười thầm. 

 Bốn tiểu nha đầu đều che miệng lại, trong đôi mắt to tràn ngập tinh nghịch và vui vẻ. 

 "Để ta đi tìm xem!" 

 Lâm Hiên lộ ra dáng vẻ như gặp chuyện lạ, giả vờ tìm kiếm mấy tiểu nhà đầu ở trong phòng khách trong tẩm cung. 

 Hắn vừa tìm, vừa liên tục nói "Sao không có ở chỗ này". 

 Mấy tiểu nha đầu nghe thấy lời này, đôi mắt to đều híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, trông có vẻ rất vui. 

 "A!" 

 Tuyền Ấu kích động phát ra âm thanh. 

 Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm vội vươn bàn tay nhỏ bé che miệng nàng lại. 

 Tuyền Châu nhẹ giọng nói: "Tuyền Ấu, ngươi cẩn thận một chút, nhỡ đâu bị phụ thân nghe thấy thì làm sao bây giờ?" 

 Tuyền Hi gật gật cái đầu nhỏ: "Đúng vậy, chúng ta không thể phát ra âm thanh gì." 

 Tuyền Hàm lập tức dùng một ngón tay che cái miệng nhỏ nhắn: "Suỵt, phụ thân sắp tới rồi!" 

 "Ừ!" Tuyền Ấu gật gật đầu, lúc này mấy nàng Tuyền Châu mới buông tay ra. 

 Lúc này Lâm Hiên đã đi vào phòng ngủ, hắn lục tung tìm một lần, cố ý không nhìn xuống dưới gầm giường. 

 "Mấy tiểu bảo bối cũng không ở trong phòng ngủ, rốt cuộc là chúng sẽ ở đâu?" 

 Giọng điệu của Lâm Hiên có vẻ rất bối rối. 

 Mấy tiểu bảo bối dưới gầm giường vừa nghe vậy, thiếu chút nữa hét lên vì phấn khích. 

 Tuy nhiên mấy tiểu nha đầu đều rất thông minh ngậm chặt miệng cho đến khi Lâm Hiên đi ra khỏi phòng ngủ. 

 Tuyền Hi thò cái đầu nhỏ ra khỏi gầm giường, nhìn về phía cửa: "Phụ thân thật sự không phát hiện ra chúng ta!" 

 Tuyền Ấu kích động siết chặt nắm tay nhỏ: "Chúng ta thật lợi hại! Ngay cả phụ thân cũng không tìm được chúng ta!" 

 Tuyền Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy nếu phụ thân vẫn không tìm thấy chúng ta thì có thể sẽ rất lo lắng hay không?" 

 Tuyền Hàm nghe vậy, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng: "Có thể nha!" 

 Mấy tiểu nha đầu nghĩ đến đây đều cảm thấy lo lắng nếu Lâm Hiên vẫn không tìm thấy các nàng thì hắn sẽ rất sốt ruột. 

 Vì thế Tuyền Châu nói: "Nếu không chúng ta đi theo sau nhìn xem, nếu phụ thân sốt ruột thì chúng ta sẽ xuất hiện!" 

 Lời nói của nàng ngay lập tức nhận được sự tán thành của ba muội muội. 

 Mấy tiểu nha đầu sau đó lén lút rời khỏi gầm giường, sau đó nhanh như chớp chạy đến cửa. 

 Ngay khi các nàng muốn lao ra ra ngoài, bỗng nhiên một bóng người màu trắng quen thuộc chắn trước mặt các nàng, rồi ngay lập tức ôm lấy tất cả các nàng. 

 Lâm Hiên nâng mấy tiểu nha đầu lên cao, cười to nói: 

 "Ha ha ha, phụ thân bắt được các ngươi rồi!" 

 Lúc này bọn Tuyền Châu mới nhận ra, hóa ra Lâm Hiên cố ý trốn ở cửa chờ bọn họ. 

 Nói cách khác, ngay từ đầu hắn đã biết các nàng trốn ở nơi nào. 

 "Phụ thân đã biết chúng ta trốn ở nơi nào từ lâu nhưng lại giả vờ không biết, thật sự rất giảo hoạt!" 

 "Phụ thân nói không tìm thấy chúng ta, ta còn tưởng là thật, hóa ra là phụ thân lừa gạt chúng ta!" 

 "A ~ phụ thân xấu quá!" 

 ... 

 Nhìn thấy vẻ vừa mừng vừa sợ trên khuôn mặt mũm mĩm của mấy tiểu nha đầu, Lâm Hiên thật sự là yêu thích đến mức hôn thật mạnh vào má mỗi người các nàng. 

 Mà khi đi ngang qua cửa tẩm cung, nhìn thấy Lâm Hiên đang giả vờ để nhóm hài tử chơi đùa, bọn người hầu đều lắc đầu cười không ngừng. 

 Bọn họ thầm nghĩ, Đế phu thật sự rất nghịch ngợm, kỹ năng diễn trò lừa bọn nhỏ cũng là giỏi nhất, giống như một diễn viên ngôi sao! 

 Bên ngoài Thủy Tinh Cung, Đông Hoàng Tử U mặc váy dài màu tím, lặng lẽ đứng trong màn đêm mờ ảo. 

 Nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trong cung điện, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong truyền đến, Đông Hoàng Tử U không khỏi mỉm cười dịu dàng. 

 Sau khi đại chiến chấm dứt, cảm giác trở về được nghe thấy tiếng cười nói của Lâm Hiên và hài tử thật sự là quá tuyệt vời! 


 Trưa ngày hôm sau, mặt trời lên cao nhất. 

 Nghĩa trang hoàng gia Bắc Huyền Thiên Thiên Đô. 

 Một ngàn tám trăm văn thần võ tướng đứng đầu của Huyền Băng Cung, còn có thân thích của bộ tộc Đông Hoàng, tổng cộng hơn bốn ngàn người tụ tập ở phía Bắc quảng trường Thiên Đô. 

 Ở phía sau bọn họ, chính là đội danh dự tế thiên gồm năm mươi vạn người của Huyền Băng Cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK