Cũng không phải hẳn không tin thư sinh.
Mà hẳn nghĩ đường đường là Bắc Huyền Thiên Đế phu lại xuất hiện ở trước mặt mình, hẳn cảm thấy rất khó tin.
Thư sinh Vương Văn Bạch gật gật đầu: "Lần trước Đế phu ở Vô Lượng Thiên chúng ta, lấy một câu 'Hồi Mâu Nhất Tiếu Bách Mị Sinh, Lục Cung Phấn Đại Vô Nhan Sắc' cả kinh thi họa song tuyệt Đỗ Lăng Phong khom lưng tại chỗ, cảnh tượng đó ta cả đời cũng không quên được!”
“Há có thể nhận lầm?”
"Vâng vâng vâng! Ta biết ngươi sẽ không nhận lầm!” Triệu Nham Khánh vui mừng quá đỗi, run giọng nói: “Ta chỉ không ngờ được là đời này ta lại may mắn gặp được Đế phụ!"
Sau khi nói xong, Triệu Nham Khánh vội vàng dẫn theo người của Thanh Thạch Thành hành lễ với Lâm Hiên.
Mà thấy cảnh này.
Lệ khí trên mặt của Đỗ Vân Hạc và đám sơn phỉ biến mất không còn chút nào, chỉ còn lại kính sợ và sợ hãi.
Đỗ Vân Hạc biết cho dù mình có mạnh như thế nào đi nữa nhưng ở trước mặt Lâm Hiên thì chỉ là sâu kiến có thể tiện tay nghiền chết.
Trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phụ, thủ lĩnh sơn phí nhỏ nhỏ như mình chỉ có thể thần phục và cần xin tha thứ!
Thế là Đỗ Vân Hạc lập tức đưa mắt ra hiệu cho tất cả sơn phi, sau đó dẫn theo bọn họ xuống ngựa quỳ gối.
"Chúng tiểu nhân bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
"Xin Đế phu đại nhân không chấp tiểu nhân, tha chúng ta!"
"Chúng ta thề, sau khi trở về sẽ thay đổi triệt để, cũng không làm xằng làm bậy như thế này nữa!"
...
Nhìn thấy bọn họ từng người ra sức cầu xin tha thứ, bọn người Triệu Nham Khánh không khỏi cảm khái vạn phần.
Đế phu không nói một câu đã khiến cho bọn người "Ác Quán Mãn Doanh" Đỗ Vân Hạc cầu xin tha thứ như thế.
Uy vọng của hẳn đúng là giống như Thiên Đạo.
Mặc dù nhìn không thấy nhưng rất là to lớn mênh mông!
Lâm Hiên lười nhìn Đỗ Vân Hạc, chỉ lạnh nhạt nói một chữ: "Cút”
“Vâng vâng vâng!"
"Đa tạ Đế phu!"
Đỗ Vân Hạc và đám sơn phỉ như được đại xá, vội vàng cưỡi yêu thú, không quay đầu lại xông ra ngoài sơn cốc.
Đợi đến đi hơn trăm dặm, Đỗ Vân Hạc bỗng nhiên nhướng mày, ngừng lại.
“Không đúng! Không đúng không đúng!"
Hắn bỗng nhiên lắc đầu, càng nghĩ càng không đúng.
Thủ hạ nào đó hỏi: "Đại ca, không đúng chỗ nào?”
Đỗ Vân Hạc hít sâu một hơi: "Bắc Huyền Thiên Đế phu rất súng nữ nhi của hắn, mà ta lại hai lăn ba phen cho người đi công kích nữ nhi của hắn”
Một đám sơn phỉ nghe vậy cũng cảm thấy hắn nói có lý.
"Thế nhưng chúng ta đã đi ra xa như vậy, hắn không có đuổi theo, thoạt nhìn hắn cũng không định ra tay a!" Tên sơn phí vừa rồi nói.
Đỗ Vân Hạc lắc đầu: "Không, nhân vật như vậy, tâm tư của hẳn ngươi ta không thể đoán”
Hô ~
Ngay khi hẳn vừa nói dứt câu, không trung cao vạn trượng bỗng nhiên có kim quang nổ ra.
Tất cả sơn phỉ ngẩng đầu xem xét, không khỏi con ngươi co rụt lại, toàn thân lạnh lẽo.
Bọn họ nhìn thấy một kim nhân cao tới trăm trượng.
Người mặc hoàng kim chiến giáp, trong tay cầm hoàng kim đại đao, chân đạp Kim Long, uy phong lẫm liệt nhìn xuống bọn họ.
"Ông trời, đây là nhân vật nào?”
"Ta biết! Chắc chắn hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu phái tới!"
"Mẹ ơi, thoạt nhìn hắn như là một vị thần chân chính!"
"Xong đời! Ta cảm thấy chúng ta sắp xong rồi!"
....
Đối mặt La Sát Pháp Thân Lâm Hiên phóng thích ra, bọn người Đỗ Vân Hạc lòng như tro nguội.
Sau đó, dưới ánh mắt vô cùng tuyệt vọng của bọn họ.
La Sát Pháp Thân giơ thần đao trong tay lên, đao chém xuống!
Oanh! !
Kim quang nổ tung trong đám sơn phi, trong nháy mắt phá hủy tất cả thần thức của bọn họ!
Bên trong Lạc Thủy Cốc.
Chú ý tới hàn ý chợt lóe lên trong mắt Lâm Hiên, đám người Triệu Nham Khánh biết bọn người Đỗ Vân Hạc chạy không thoát Lâm Hiên.
Mà sở dĩ Lâm Hiên thả bọn họ rời khỏi đây cũng dễ hiểu, đó là bởi vì hán không muốn đại khai sát giới trước mặt chúng nữ nhi.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng đám người Triệu Nham Khánh tán thưởng không thôi.
Lâm Hiên cưng chiều và bảo vệ chúng nữ nhi đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ.
Bọn họ cảm thấy, đối mặt nam nhân như vậy, dù là Huyền Băng Nữ Đế có tâm như bàn thạch như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị hắn bất được.
Bây giờ xem ra Huyền Băng Nữ Đế cam tâm tình nguyện sinh một thai tứ bảo cho hẳn là đại biểu sự khẳng định dành cho hẳn!
"Oa~"
Bỗng nhiên một tiếng hài nhi khóc nỉ non phá vỡ bầu không khí trăm tĩnh trong sơn cốc.
Mấy người Tuyền Châu vội vàng theo tiếng chạy đăng sau đội xe, thấy một mỹ thiếu phụ đang ôm một hài nhỉ trong ngực.
Tuyền Châu hỏi: "A di, là nam hài tử hả?”
Mỹ thiếu phụ lắc đầu cười nói: "Là nữ hài tử”
Tuyền Hi lập tức lộ ra vẻ mặt thương hại nói: "Hóa ra là tiểu muội muội, chắc chẩn là do nàng rời khỏi nhà nên không vui”
Nói đến đây, chẳng những mỹ thiếu phụ, Triệu Nhan Khánh và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt bi thương.
Triệu Nham Khánh thống khổ thở dài nói: "Đúng vậy, chúng ta chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi quê hương, không ngờ được là hôm nay lại phải lang bạt kỳ hồ!"
Lâm Hiên hỏi: "Là nguyên nhân nào ép ngươi đến bước đường cùng như thế?”
Triệu Nham Khánh vội vàng nói: 'Bẩm Đế phu, hạ là thành chủ Thanh Thạch Thành, sở dĩ mang nhà mang người rời khỏi đó là bởi vì hôm nay Thanh Thạch Thành chúng ta có tai hoạ ngập đầu!"
Tuyền Châu vẻ mặt kinh hãi hỏi: "Thúc thúc, tai hoạ ngập đầu gì?"
"Oa, người này đúng là đáng sợ!"
"Ân ân ân, nghe thật là lợi hại nha!"
“Thật đáng sợ! Như vậy thì cần ngọn núi bao lớn mới có thể làm được!”