Chương 810
Càn Điện Thần cảm thấy chính mình đã nắm giữ được thực lực của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U nên suy nghĩ rất lạc quan.
Lúc này Đông Hoàng Tử U và Cái Nguyên đã bắt đầu lần giao chiến thứ ba.
Lần này hai người không hề giữ sức, đều tăng thực lực của bản thân đến mạnh nhất.
Đông Hoàng Tử U kích hoạt Tu La Ma Thể và Cửu Chuyển Thần Phượng Thể cùng lúc, dùng công lực “Tiên Ma Tâm Ý kiếm” bát trọng, điên cuồng tấn công.
Cái Nguyên cũng không hề thua kém, với tu vi cảnh giới Cổ Thần, cao hơn Nhân tộc nửa cảnh giới, dốc toàn lực vào “Thánh Hoàng Công” tấn công Đông Hoàng Tử U, hai người đánh không phân thắng bại.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã đánh hơn mười vạn chiêu!
Càn Điện Thần thấy hai bên đánh sàn sàn như nhau, điên cuồng hét lên: “Huyền Băng Nữ đế, bổn tọa đánh với ngươi!”
Ầm!!!
Thân hình cao lớn cường tráng của hắn ta bước ra, chấn động phạm vi ngàn dặm.
Mấy giây sau, hắn ta xuất hiện trước mặt Đông Hoàng Tử U, Nghịch Thiên Hoàng đao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ầm!!!
Một đao cuồng đạo đâm lên trên thân kiếm Băng Phượng, phát ra âm thanh như bạo long gầm rú, mọi thứ xung quanh bị chấn động mạnh.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy một luồng khí cuồng bạo xâm nhập vào trong cổ tay, vội vàng thu hồi Băng Phượng kiếm, dẫm lên Thiên Ma, vội vàng lui về sau trăm bước.
Ngẩng đầu, mắt phượng lóe lên sự kinh ngạc: “Chủ tướng này rất mạnh!”
Đông Hoàng Tử U chinh chiến vô số, trước nay chưa từng có cường giả nào lọt vào mắt nàng.
Nhưng lúc này đối mặt với Càn Điện Thần, nàng thật sự cảm giác được sự kiêng kị nguy hiểm.
Càn Điện Thần rất mạnh, bá đạo lại cực có tính thống trị, vừa ra tay đã đủ làm người cảm giác được sự tuyệt vọng.
Ví dụ như một đao vừa rồi của hắn ta, không sử dụng bất cứ công pháp gì.
Hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh thân thể đã có thể áp chế công pháp thiên kiếm do hai thần thể của Đông Hoàng Tử U thi triển ra.
Đối lập giữa hai bên, lập tức thấy được rất rõ cao thấp, ưu khuyết!
Đỗ Vân Long và mấy trăm vạn đại quân Huyền Băng phía sau nàng thấy vậy đều hiện lên sự kiêng kị:
“Ngay cả Nữ đế cũng không cản được một đòn bình thường của đối phương, xem ra trận này rất nguy hiểm!”
Nhận thấy được sự kiêng kị của mọi người, Càn Điện Thần điên cuồng cười:
“Huyền Băng Nữ đế, quỳ xuống nhận thua, xét thấy ngươi là nữ nhân, bổn tọa sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái nhất!”
Mắt phượng của Đông Hoàng Tử U hiện lên sự lạnh lẽo, tức giận nói: “Mơ tưởng!”
Nàng lại tăng hai thân thể tiên ma đến trạng thái mạnh nhất, điên cuồng hấp thu linh lực thiên địa, chuyển hóa thành bản thân.
Trong tay nàng, Băng Phượng kiếm lóe lên vô số tia sáng, có xu thế thấm vào không gian.
Đây là sức mạnh mạnh nhất của Đông Hoàng Tử U!
“Tiên Ma Tâm Ý kiếm!”
Thân thể mềm mại của Đông Hoàng Tử U lại lần nữa bày ra khí chất bá đạo kinh người, kiếm quang che trời lấp đất bổ xuống đầu của Càn Điện Thần.
“Nữ võ thần mạnh nhất Huyết Vương Tinh của chúng ta cũng không bằng một phần mười của ngươi.” Giọng điệu của Càn Điện Thần hơi tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã biến thành khinh miệt: “Đáng tiếc, đứng trước mặt ta, ngươi không là gì cả, ha ha!”
“Phong Thánh Trảm!”
Càn Điện Thần bước một bước trên hư không, ngàn dặm đại địa lại run lên.
Nghịch Thiên Hoàng đao trong tay hắn ta lại tản ra ánh sáng cắt ngang thiên địa, hung ác sắc bén chém lên trên kiếm quang của Đông Hoàng Tử U.
Ầm!!!
Lần này, đao kính khủng bố ngang ngược vô lý nghiền nát kiếm quang, mang theo sức mạnh đáng sợ đánh thẳng vào tay phải của Đông Hoàng Tử U.
“A!”
Đông Hoàng Tử U hít một ngụm khí lạnh, vội vàng thu tay lại xoay người né tránh.
Nhưng tốc độ một đao này của Càn Điện Thần lại vô cùng mạnh mẽ to lớn.
Đông Hoàng Tử U cảm nhận được Băng Phượng kiếm phát ra tiếng than khóc.
Một dòng kình khí khủng bổ xỏ xuyên qua thân kiếm, hung ác chui vào trong cổ tay của nàng, tiến quân thần tốc.
Đông Hoàng Tử U vội vàng vận chuyển chân nguyên, ra sức ngăn cản luồng kình khí này để tránh việc nó lan tràn vào trong thân thể tổn thương tâm mạch tạng phủ.
Phụt!
Linh khí trong cơ thể và đao khí của Càn Điện Thần va chạm vào nhau, ngực của Đông Hoàng Tử U bị chấn động đến nóng lên, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Mắt phượng run rẩy nhìn về phía Càn Điện Thần, Đông Hoàng Tử U cắn răng nói: “Đánh không lại!”
Càn Điện Thần sinh ra ở Huyết Vương Tinh, có được ưu thế huyết mạch không gì sánh được, cao hơn Nhân tộc cùng cảnh giới nửa phần.
Đừng nói đến việc bây giờ Đông Hoàng Tử U chỉ là cảnh giới Đại Thánh Đỉnh, còn cách cảnh giới Cổ Thần của Càn Điện Thần rất xa.
Loại khác biệt này làm cho ranh giới của trận quyết đấu giữa hai người như trời với đất.
Cho dù Đông Hoàng Tử U có thiên phú yêu nghiệt xuất chúng cũng khó có thể vượt qua.
Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U nôn ra máu, Càn Điện Thần điên cuồng cười to:
“Huyền Băng Nữ đế, ngươi đã dùng hết toàn lực, mà bổn tọa mới dùng ba phần sức mạnh, ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Đỗ Vân Long và các tướng sĩ Bắc Huyền Thiên nghe thấy vậy, trên mặt bao phủ đầy mây đen.
Ở trước mặt đối phương, ngay cả Nữ đế bệ hạ cũng không có sức chống lại, không hề có phần thắng.
Đông Hoàng Tử U cắn răng, kiên quyết nói:
“Ta là con gái của Bắc Huyền Thiên, không sợ kẻ địch mạnh!”
“Phong Thánh Trảm!”
Lại một đao chém xuống, mang theo khí thể chấn vỡ mười dặm đại địa, đẩy lùi Đông Hoàng Tử U ra xa hơn ngàn trượng.
Đông Hoàng Tử U lại bị chấn động phun đầy máu, nhưng vẫn thẳng tiến không lùi, lại tiếp tục ra chiêu.
Bên kia, nhìn thấy Càn Điện Thần đã chiếm ưu thế tuyệt đối trước Đông Hoàng Tử U, Cái Nguyên vung tay lên: “Các tướng nghe lệnh, theo ta tiêu diệt đại quân Bắc Huyền Thiên!”