Chương 771
Nếu biết nàng có quan hệ với Kỷ Tiêu, như vậy Kỷ Tiêu nhất định sẽ ngay lập tức bị nghiền thành tro bụi.
Yết hầu của Kỷ Tiêu giật giật.
Ngụy Nghi tuy là công chúa, nhưng nàng lại ngây thơ, không hề có thái độ hống hách nên khiến cho hắn động tâm.
Ở bên nhau nhiều này như vậy, hắn không muốn lừa dối, che giấu tình cảm thật của mình.
Lắc đầu, Kỷ Tiêu nói: "Không hối hận!"
Ngụy Nghi nghe vậy không khỏi nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập kích động.
Ngụy Bân nhìn thấy hết biểu cảm của bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập lạnh lùng:
"Hoàng tộc Đại Ngụy ta không chấp nhận một vị công chúa và phàm nhân thất phu có bất kỳ dây dưa nào, các ngươi một người trên trời một người dưới đất, vẫn nên hiểu rõ bản thân mình, đừng có mơ mộng hão huyền!"
"Đi!"
Dứt lời, Ngụy Bân ra lệnh cho cấm vệ mạnh mẽ áp giải Ngụy Nghi hồi cung.
Kỷ Tiêu lẳng lặng nhìn bóng dáng Ngụy Nghi đi xa, hai tay nắm chặt, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định.
"Tiểu Nghi, chờ ta trở thành Thiên Hạ Chí Tôn Trù Thần, nhất định sẽ cầu hôn với phụ hoàng của ngươi!"
Với thân phận và địa vị hiện tại của hắn, muốn cùng với Ngụy Nghi ở cùng một chỗ không khác người nằm mơ nói mộng.
Biện pháp duy nhất chính là trở nên nổi tiếng ở Đại hội Trù Trần.
Mà đây cũng chính là một cơ hội tuyệt vời mà hắn vẫn luôn chờ đợi!
...
Hoàng cung của đế quốc Đại Ngụy.
Trên quảng trường có phạm vi mười vạn dặm, hoa hồng được bày khắp mặt đất, những tấm vải lụa đủ màu sắc tung bay, hết sức hoành tráng và xa hoa.
Không chỉ trong hoàng cung, cho dù trên con đường dài tám trăm dặm ngoài hoàng cung cũng giăng đèn kết hoa, bầu không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi.
Cảnh tượng như vậy thật sự khiến cho người dân ở quốc đô và người khắp thiên hạ mở rộng tầm mắt, không ngừng tán thưởng.
"Ta thật sự không ngờ được, đại hội Trù Trần lần này lại hoành tráng xa hoa như thế, mức độ xa hoa đã vượt qua rất nhiều sự kiện võ đạo!"
"Xem ra hôm nay chắc chắn có rất nhiều đại nhân vật xuất hiện, chúng ta có thể nhìn cho đã mắt, thật sự không uổng công sống trên đời này!"
...
Mọi người đều đang bàn tán xem sẽ có đại nhân vật nào tham dự đại hội Trù Trần.
Bọn họ cảm thấy rằng quy cách của đại hội Trù Trần lần này vô tiền khoáng hậu như thế, rất hiển nhiên là những người tham dự đại hội đều có thân phận tôn quý, mới có thể có đãi ngộ này.
Sau khi thảo luận như vậy, mọi người trực tiếp liệt kê ra hơn trăm nhân vật truyền kỳ, trong đó có Thực Thần Đông Phương Vũ, và những người nổi bật về trù đạo có danh tiếng trong thiên hạ.
Nghe thấy mọi người thảo luận, một cao nhân trù đạo phụ trách tổ chức đại hội Trù Trần không nhịn được đi lên sân khấu, lớn tiếng phủ định suy đoán của mọi người.
"Chư vị, đại hội Trù Trần lần này long trọng xa hoa như thế, không phải bởi vì những người mà các ngươi nhắc đến, mà là bởi vì có một vị đại nhân vật còn tôn quý hơn bọn họ sắp đến!"
Hít!
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.
Quy cách long trọng như thế lại chỉ thiết lập vì một người.
Thân phận của người kia sẽ kinh khủng đến mức nào?
"Mau nói cho mọi người biết vị đại nhân vật kia là ai!"
Có người vội vàng thúc giục.
Cao nhân trù đạo vừa nói chuyện vội vàng chắp tay hướng lên trời, vẻ mặt kính trọng nói: "Đương nhiên là đế phu tôn thượng của Bắc Huyền Thiên!"
Lời vừa nói ra, toàn trường đều im lặng, trong ánh mắt của mọi người chỉ còn lại hai chữ kính sợ.
Cung điện đế quốc Đại Ngụy.
Quốc vương Nguy Trưởng Thiên đứng ở trước gương đồng liên tục đánh giá chính mình, từ chuỗi ngọc trên mũ miện đến hoàng bào, rồi đến hoàng lí, ước chừng kiểm tra ba lần.
Có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, tỉ mỉ đến cực đoan.
“Hoàng hậu, nàng cảm thấy mặc bộ này có được không?”
“Sẽ không khiến Đế phu cảm thấy không đủ long trọng chứ?”
Thân là quốc vương của đất nước lớn nhất Trung Thổ Huyền Châu, quốc vương Nguy Trưởng Thiên uy nghiêm cao lớn như trời.
Nhưng giờ phút này, biết Lâm Hiên muốn tới tham gia đại hội Trù Thần, vẻ mặt của hắn không giấu được khẩn trương và kích động.
Hoàng hậu nhìn kỹ vài lần, lắc đầu cười nói: “Bệ hạ, người đã ăn mặc lộng lẫy, không thể long trọng hơn.”
“Vậy thì được!” Nguy Trường Thiên hài lòng gật đầu: “Đế phu chính là thiên thượng chi nhân, có thể giá lâm đế quốc Đại Nguy chúng ta chính là may mắn của cả nước, ta phải làm tốt nhất mới được!”
Nói xong, hắn và hoàng hậu cùng đi ra tẩm cung.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, con dẫn hoàng muội trở về!”
Lúc này Nguy Bân dẫn theo Nguy Nghi xuất hiện trước mặt vợ chồng Nguy Trưởng Thiên, Nguy Bân đặc biệt giấu diếm chuyện Nguy Nghi và Kỷ Tiêu gặp riêng.
Ái muội tâm thiết, hắn không muốn Nguy Nghi bị phụ hoàng quở trách.
Hơn nữa Nguy Bân cảm thấy, phàm phu tục tử như Kỷ Tiêu, không đủ tư cách được nhắc tới lần nữa.
Nguy Trưởng Thiên cảm thấy nên nhân cơ hội này, cùng họ định ra chung thân đại sự của Nguy Nghi.
Trong lúc này, vẫn là trông chừng tiểu nha đầu này cho tốt, tránh nàng lại trốn ra ngoài gây chuyện.
Nguy Nghi vội cầu xin nói: “Phụ hoàng ta biết sai rồi, ta cam đoan sẽ không trốn ra khỏi cung nữa, chỉ xin phụ hoàng cho ta tham dự đại hội Trù Thần lần này!”
Hoàng hậu nói: “Bệ hạ, Nguy Nghi có chút ham chơi, nếu người muốn trông chừng nàng, cũng không cần cấm túc nàng.”