Chương 706
Cả bốn người thậm chí còn bi quan nghĩ rằng từ nay về sau không ai có thể thể luyện chế Hồng Hoang Cổ Kiếm nữa, Bách tộc sắp xong rồi!”
Lúc này, Cư Lôi Dự xuất hiện ở phía sau bốn người:
"Bốn vị minh chủ, đế phu của bắc huyền thiên giá lâm phòng nghị sự, các ngươi mau đến đó gặp ngài!”
Sau khi thu xếp xong cho đám người Lâm Hiên, Cư Lôi Dự cảm thấy nếu tứ đại minh chủ vẫn không chịu xuất hiện thì có chút lãnh đạm, nên vội vàng chạy đến nhắc nhở.
Tứ đại minh chủ đều sững sờ.
Đế phu? Danh hiệu này chỉ xuất hiện khi người cầm quyền của bắc huyền thiên là nữ đế.
Lư Đào vội hỏi:
“Đế phu của bắc huyền thiên sao lại đến Thiên Môn quan?"
"Kể ra cũng khá trùng hợp, , tộc Đông Tuấn bị Phệ Xỉ Cự Xà tiến đánh, con của thủ lĩnh dẫn theo tộc nhân đào mệnh, đúng lúc gặp được đế phu của bắc huyền thiên.”
“Hắn không những giúp tộc Đông Tuấn miểu sát hơn hai vạn cự xà mà còn đến Thiên Môn quan, bằng sức của một người, phất tay bày Tru Tiên kiếm trận, tru sát năm trăm vạn cự xà, còn một kiếm đôi bảy đại yêu hoàng thông lĩnh!”
Hít hà!
Nghe được lời này, tứ đại minh chủ nhịn không được run lên bần bật.
Phất tay bày kiếm trận, một kiểm miểu sát bảy đại yêu hoàng thống linh.
Đây căn bản không phải là những chuyện mà phàm nhân có thể làm!
Lư Đào vội nói:
“Một đại năng mạnh mẽ như vậy có thể giá lâm Thiên Môn quan chính là may mắn của Bách tộc chúng ta, tuyệt đối không thể tiếp đón lơ là!”
Tất Tấn Khâu, Cơ Phiên, Điêu Thắng cũng gật đầu, muốn lao ra bái kiến Lâm Hiên ngay lập tức.
Nhưng đi đuược hai bước thì Lư Đào quay lại, vung tay thu bốn mảnh vỡ của Hồng Hoang Cổ Kiếm vào tay áo.
“Hồng Hoang Cổ Kiếm là tiên kiếm khó luyện, nó không phải là thứ chúng ta có thể hoàn thành được.”
“Ta cảmt hấy đế phu có sức mạnh nghịch chuyển càn khôn, chẳng bằng hiến bốn mảnh vỡ này cho hắn.”
“Nếu không chúng ta cứ giữ bốn mảnh vỡ này lại thì quá phung phí của trời!”
"Ta đồng ý!"
Tất Tấn Khâu và hai hai đại minh chủ khác cũng gật đầu.
Bốn người cảm thấy Lâm Hiên rất có thể có thể luyện chế được Hồng Hoang Cổ Kiếm.
vậy thì Bách tộc không ngại mượn hoa hiến Phật, dâng kiếm này cho hắn.
Bởi vì bọn họ có dự cảm, lần này Lâm Hiên tới rất có thể là để hủy diệt tộc Phệ Xỉ Cự Xà.
nếu như yêu tộc bị diệt, vậy thì người phù hợp nhất để sở hữu tiên kiếm nhất chính là vị phu quân của nữ đế này.
Sau khi thỏa thuận xong, tứ đại minh chủ và Cư Lôi Dự vội vàng đi tới phòng nghị sự.
Còn chưa vào cửa thì năm người đã nhìn thấy Lâm Hiên mặc một thân áo trắng đang ngồi ngay ngắn ở chủ tọa trong đại sảnh.
Phong thái vô biên, khí chất như tiên, còn tự mang theo khí tràng vô tận.
“Không nghĩ đến đế phu của bắc huyền thiên lại tuấn mỹ và trẻ tuổi như vậy! Quả nhiên là rất có phong thái của thiên thần!”
Ngoại hình bất phàm của Lâm Hiên khiến bốn vị minh chủ lập tức sinh lòng ngưỡng mộ.
Bốn người vội vàng bước vào rồi lần luượt hành lễ với Lâm Hiên.
“Chung Chúc tộc Lư Đào, bái kiến đế phu!"
"Vân Mẫu tộc Tất Tấn Khâu, bái kiến đế phu!"
"Đại Nông tộc Cơ Phiên, bái kiến đế phu!"
"Phi Vũ tộc Điêu Thắng, bái kiến đế phu!"
Lâm Hiên đã nghe qua tên của bốn vị minh chủ từ Hà Hồng Tuấn, vì vậy đều lễ phép đáp lễ bọn họ.
Tứ đại minh chủ thấy hắn khiêm tốn nhã nhặn như vậy thì sự tán thưởng trong lòng càng cao.
Sau đó, chỉ thấy Lư Đào cầm theo bốn mảnh vỡ đi lên trước.
“Đế phu các hạ, bốn mảnh vỡ này đến từ Hồng Hoang Cổ Kiếm, là tiên kiếm mà bốn người chúng ta dốc hết sức lực cũng không thể luyện được.”
“Tại hạ muốn dâng bốn mảnh vỡ này cho đế phu, tin tưởng rằng với năng lực của đế phu, ngài có thể luyện chế ra tiên kiếm, giúp Bách tộc chúng ta trảm trừ đám yêu tộc Phệ Xỉ Cự Xà!"
Lâm Hiên lạnh nhạt nói:
“Bốn vị minh chủ không cần khách sáo như vậy, ta có thể dạy các ngươi cách để luyện chế thanh kiếm này.”
Hắn đến đây, xử lý tộc Phệ Xỉ Cự Xà là vì muốn cùng con gái mở rộng chính nghĩa, diệt trừ tà yêu.
Cũng vì không đành lòng chứng kiến trăm triệu người trong thế giới cổ đại Hồng Hoang này bị mắc kẹt trong sự tàn phá của tộc Phệ Xỉ Cự Xà.
Với lại trong tay hắn đã có bốn thanh tiên kiếm của các con, cho nên cũng không có tham niệm gì với Hồng Hoang Cổ Kiếm.
Bốn người Lư Đào không khỏi nhìn nhau.
Lời mà Lâm Hiên nói rất rõ ràng, chính là hắn có thể luyện chế được kiếm này.
Lư Đào vội nói:
“Xin đế phu đừng từ chối, đây chính là tấm lòng cả tứ đại minh chủ chúng ta và toàn bộ Bách tộc!”
“Thường nói hảo kiếm xứng cao nhân, Hồng Hoang Cổ Kiếm là tiên kiếm chân chính, chỉ có đế phu mới có tư cách khống chế nó!"
Cư Lôi Dự, Hà Hồng Tuấn và các lãnh đạo cấp cao của Bách tộc ở đây đều gật đầu đồng tình:
“Xin đế phu hãy nể mặt mà nhận kiếm!”
Thấy mọi người thỉnh cầu nhiều lần như vậy, Lâm Hiên đành phải đáp ứng:
“Thôi được.”
Lư Đào vội vàng dâng bốn mảnh vỡ lên.
“Mời đế phu ra tay, để chúng ta cũng có thể mở mang tầm mắt!”
Lâm Hiên nhẹ nhàng gật đầu, vẩy ngón tay một cái, cách không treo bốn mảnh vỡ lên không trung.
Sau đó, hắn phóng ra tám con Thái Cổ Hỏa Linh Long để chúng nó quấn quanh bốn mảnh vỡ.
Tiên thiên linh hỏa dâng trào như suối, đốt cháy bốn mảnh vỡ từ mọi góc độ.
Cuối cùng, Lâm Hiên véo một Ngũ Hành Thần Lôi quyết rồi phủ chúng lên bốn mảnh vỡ.
Rồi, hắn nắm chặt tay phải.
"Hợp!"
Bùm!!!
Một thanh kiếm dài khoảng mười hai thước đang trôi nổi giữa đại sảnh.
Kiểu dáng của nó là mạnh mẽ lại tinh tế.
Trên phần cán màu tử kim có khắc một con rồng khổng lồ chín móng, thân kiếm có màu xanh nhạt, quanh thân tỏa ra khí tức Hồng Hoang manh mẽ.
Quả thật vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ phi phàm!