Sau đó hắn cho thủ hạ lấy tập tranh của phòng đấu giá phát dân cho người ở chỗ này.
"Lão bản!"
Lúc này, một nam tử trung niên dáng vẻ hơi lôi thôi dẫn một tiểu nữ hài bảy tám tuổi đi lên đài.
Tiền Vạn Bảo quan sát nam tử một chút, cười nói: "Vị đại ca này, ngươi có chuyện gì?"
Nam tử trung niên tên là Hạ Tư Minh, kéo tiểu nữ hài đến trước mặt nói ra: "Đây là nữ nhi của ta, có thể đấu giá sao?"
"Cái này?" Tiền Vạn Bảo bị hắn nói cho sững sờ: "Tại sao ngươi muốn đấu giá nữ nhi?"
Hạ Tư Minh nói ra: "Ta quá nghèo! Nuôi không nổi đứa bé này, muốn đưa nàng cho một hộ có tiền, sau đó lấy một chút thù lao sống!"
Nghe được nói như vậy, nữ hài Hạ Tân Nguyệt ngay từ đầu còn có chút choáng váng lập tức khóc lớn lên.
Liều mạng vung tay Hạ Tư Minh, muốn tránh khỏi tay hắn.
"Ta không muốn bị bán đi!"
"Ta không muốn bị bán đi!"
"Cha, ngươi không thể bán rơi ta... Ô ô ô!"
Hạ Tư Minh bị nàng huyên náo phiền, một bàn tay đánh vào trên mặt của nàng, đánh cho khuôn mặt nhỏ nàng đỏ bừng.
Hung hăng mắng: "Tiểu tiện nhân, lão tử không nuôi nổi ngươi!"
"Không bán ngươi chẳng lẽ dẫn theo ngươi uống gió tây bắc?"
"Không được nháo! Ngươi nháo nữa coi ta có đánh gãy chân của ngươi không! Tiểu tiện nhân!"
Nói xong, hung ác đá vào mông Hạ Tân Nguyệt mấy cái.
Dưới đáy có người nhìn không được, một lão giả nói ra:
"Hạ lão Tam, lúc trước ngươi đồng ý với mẹ hài tử là sẽ chăm sóc nàng, bây giờ lại muốn đấu giá nàng, ngươi còn là người sao?"
Lão giả và Hạ Tư Minh đều là cư dân bản thổ hải đảo, hơn nữa còn là cùng một thôn, đương nhiên biết rõ lai lịch của hắn.
Hạ Tư Minh chính là tửu quỷ ma bài bạc nổi danh nhất trong làng.
Ngày thường ngoại trừ uống rượu đánh bạc thì không làm việc đàng hoàng.
Vất vả lắm mới cưới được một lão bà, sinh một đứa con gái Hạ Tân Nguyệt.
Không được mấy năm, lão bà hắn mệt mỏi bệnh nặng, cuối cùng không có tiền chữa bệnh chỉ có thể buồn bực sầu não mà chết.
Mà trước khi lão bà hắn chết bệnh, hắn rốt cục tỉnh ngộ, hứa hẹn nhất định sẽ nuôi dưỡng nữ nhi Hạ Tân Nguyệt này.
Ai cũng không ngờ được là hôm nay hẳn lại quên hết lời hứa của mình, phát rồ muốn đấu giá Hạ Tân Nguyệt.
Mà nghe được lão giả nói như vậy, Hạ Tân Nguyệt khóc không thành tiếng, oán hận nhìn Hạ Tư Minh.
“Ngươi đã hứa với mẹ ta!"
"Ngươi nói không giữ lời, mẹ ta trên trời có linh thiêng chắc. chắn sẽ hận ngươi !"
"Ta rất nhớ mẹ ta... nếu nàng còn sống... Ô ô ô!"
........................
Hạ Tư Minh nhìn thấy Hạ Tân Nguyệt huyên náo rất hung.
Lập tức tức cởi giày của mình, hung hăng quất vào người Hạ Tân Nguyệt.
Còn hung tợn mắng: "Khóc! Tiểu tiện nhân ngươi, chỉ biết khóc, phiền chết lão tử!"
"Ngươi khóc nữa, coi ta đánh chết ngươi không!”
Hạ Tư Minh hung hăng đánh Hạ Tân Nguyệt, thật ra thì cũng có một chút lo lắng.
Ðó chính là rất nhiều người ở đây đều có thân phận địa vị nhất định, mình đánh hài tử như thế này chắc chắn bọn họ không nhịn được.
Chỉ cần có người động lòng trắc ẩn thu dưỡng Hạ Tân Nguyệt, vậy hắn có thể kiếm một món hời.
Tiền Vạn Bảo thở dài một hơi, tiến lên ngăn lại nói:
"Đại ca đừng đánh nữa, đứa nhỏ này quá nhỏ, sao có thể chịu được ngươi đối đãi như thế?"
Hạ Tư Minh giận hừ một tiếng, lúc này mới thu hồi giày, hung tợn trừng lão giả cùng thôn một chút:
"Hồ lão nhân tử, ngươi ít nói này nói kia đi, lão tử giáo huấn nữ nhi nhà mình, ngươi quản được sao?”
Lão giả bị hắn mắng, tức giận đến dậm chân một cái, rời đi.
Hạ Tư Minh chẳng những là tửu quỷ và ma bài bạc nổi danh, còn là một tên lưu manh vô lại, ai cũng không muốn dính vào hắn.
Xoay người, Hạ Tư Minh hỏi: "Lão bản, đứa nhỏ này có thể đấu giá hay không?"
Tiền Vạn Bảo lắc đầu nói: "Đại ca, phòng đấu giá chúng ta chỉ bán bảo vật, không bán hài tử."
"Vậy quên đi!" Hạ Tư Minh ảo não dẫn theo Hạ Tân Nguyệt muốn xuống đài.
Lúc này một mập mạp tên là Vương Hữu Quý đứng lên, lớn tiếng nói: "Đứa nhỏ này ta muốn!"
Hạ Tư Minh dừng bước quay người nhìn lại, chỉ thấy Vương Hữu Quý toàn thân đeo vàng đeo bạc, rất có phú quý chi tướng.
Lập tức, Hạ Tư Minh nở một nụ cười tươi nói: "Vị lão bản này, ngươi định ra bao nhiêu tiền thu dưỡng nha đầu này?”
Vương Hữu Quý cẩn thận quan sát Hạ Tân Nguyệt một chút.
Tiểu nha đầu mặc dù mặc cũ nát, trên mặt cũng có tro bụi, bẩn thỉu.
Năm trăm lạng bạc ròng, đây là một bút tài phú kinh thiên!
Lúc đầu hắn định bán Hạ Tân Nguyệt năm lượng bạc, nào nghĩ tới thù lao lập tức lật ra gấp trăm lần!
Tiền Vạn Bảo và tất cả mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy Vương Hữu Quý muốn thu nuôi Hạ Tân Nguyệt, không khỏi yên lặng gật đầu.
So với Hạ Tư Minh, Vương Hữu Quý thoạt nhìn tốt hơn nhiều, Hạ Tân Nguyệt đến trong nhà hẳn, hẳn là sẽ không kém hơn Hạ Tư Minh.