“Nếu cô chủ thích thì bất cứ khi nào cô chủ muốn ăn thì hãy nói với tôi, tôi sẽ nấu cho cô chủ ăn.” Lâm Xuân Bình tươi cười nhìn Phong Thanh Thanh, đôi mắt của bà ấy rất ân cần, trìu mến. Đứa trẻ này thật ngoan, dẻo miệng, còn học giỏi như vậy, ngay cả lúc con trai bà ấy học giỏi nhất thì cũng không thể so sánh được với Phong Thanh Thanh. Nghĩ đến con trai, trong lòng Lâm Xuân Bình cảm thấy hơi buồn. Đứa con tội nghiệp của bà ấy. “Vâng.” Phong Thanh Thanh vui vẻ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.