Anh mặc chiếc áo khoác màu đen, quàng khăn len kaki, ôm một bó hoa hồng tinh tế, quyến rũ, đứng giữa trời tuyết, đẹp như tranh vẽ. Trên đường người đến người đi, nhao nhao quay đầu lại nhìn cảnh đẹp ý vui. Phong Thanh Thanh vô thức muốn tránh Dư Duẫn Thần, chỉ là lúc này đã không kịp nữa rồi. Anh đã cầm lấy bó hoa hồng tới đây. “Thanh Thanh, tặng cho em.” Dư Duẫn Thần nhanh chóng đưa hoa hồng tới vòng tay của cô. Tốc độ của anh ấy cực nhanh, đợi lúc Phong Thanh Thanh kịp phản
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.