Không đợi Trần Chanh và Dư Mẫn Cẩn nói, Phong Thanh Thanh lại nói: “Tóm lại tiền thì có thể kiếm, nhưng mà cửa hàng tốt như vậy chỉ có một. Nếu mà bỏ lỡ, thì có tiền cũng không mua nổi.” Dư Mẫn Cẩn cùng Trần Chanh gật gật đầu tán đồng. Sau khi Dư Mẫn cẩm về nhà thì nói lời cảm ơn với Dư Duẫn Thần, ánh mắt Dư Duẫn Thần hiện lên ý cười nhè nhẹ nói: “Anh tin tưởng mắt nhìn của em, nếu em có thể trở thành bạn tốt của Phong Thanh Thanh thì chứng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.