“Không cần. Anh tự đi là được rồi. Em nghỉ ngơi đi.” Dư Duẫn Thần lắc đầu, nói. Lúc trước Phong Thanh Thanh vừa mới lâm bệnh nặng, hôm nay vừa mới khỏe, lại mệt mỏi bôn ba trên đường cả ngày, vẫn là nghỉ ngơi sớm chút thì tốt hơn. Quãng đường ngắn như vậy, anh tự đi xuống cũng được. “Vậy được. Hẹn gặp lại anh Dư.” Phong Thanh Thanh mỉm cười, nói lời tạm biệt. Dư Duẫn Thần cũng cười với cô, sau đó quay người đi xuống lầu. Đúng lúc Trần Xuân Hạnh đứng ở cửa, nhìn thấy Dư Duẫn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.