“Cậu thích là được rồi.” Phong Thanh Thanh cười nói. Dư Mẫn Cẩn ở bên cạnh nhận bánh, tươi cười nhìn cô nói lời cảm ơn. “Xuỳ, loại đồ vật rẻ tiền này cũng dám đem tặng người ta, đúng là không sợ mất mặt?” Vu Lệ Lệ thấy ba người nói chuyện với nhau vui vẻ, cô ta nán lại hóng chuyện của ba người, sau đó nhìn sang Dư Mẫn Cẩn cẩn thận cất quà tặng đi thì không nhịn được nữa trào phúng nói: “Hai người các cậu cũng không sợ Phong Thanh Thanh bỏ thuốc vào trong đồ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.