Triệu Chí Nhan dù chưa biết chuyện này nhưng chắc chắn anh cũng sẽ đồng ý mà thôi, cô dắt tay Diệp Vân cho cậu đi chơi những trò mà cậu thích, đi ăn những món mà cậu muốn ăn, cuối cùng thì cũng đến điểm kết thúc là tại nhà của Triệu Chí Nhan. Cô nắm lấy tay của Diệp Vân nở nụ cười dịu dàng.
“Diệp Vân, em muốn đi đến một nơi khác có thể tự do hơn không?”
“Có thể sao chị? Ba...sẽ không cho em đi.”
Diệp Vân vui lên nhưng trong phút chốc liền trùng xuống vì vật cản của cậu chính là Diệp Khuynh Xuyên.
“Chạy trốn, nói thẳng ra là chúng ta chạy trốn khỏi ba em có được không?”
“Chạy trốn, chúng ta chơi trò chơi chạy trốn sao? có vẻ rất vui.”
Cậu lại hiểu lầm rằng cô muốn bày cho mình một cái trò chơi, nhưng cậu muốn hiểu sao thì hiểu, nói thẳng ra là cô muốn bắt cóc cậu, đây cũng xem là một cái tội có đúng không nhỉ? Nhưng đâu phải là Diệp Vân cự tuyệt đâu, cậu cũng muốn đi cùng cô nên cũng chẳng thể gọi là bắt cóc được.
“Vậy Diệp Vân sẽ đi trốn với chị nhé.”
“Vâng ạ.”
Bế Diệp Vân trên tay, cô đứng trước nhà của Triệu Chí Nhan, xác định được rằng anh có nhà, cô muốn tạo cho anh một cái bất ngờ nên rón rén đi vào nhà, nhưng khi đứng trước cửa cô nhìn thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ, Liêu Ngữ Tịch như chết lặng, cô làm gì có giày cao gót chứ? Vả lại đôi giày này trông rất quen, cô khẽ nuốt nước bọt một cái rồi đặt Diệp Vân đứng xuống căn dặn.
“Diệp Vân, đứng ở đây, chị vào trong sẽ ra ngay, nhớ là không được đi đâu nếu đi lạc chúng ta sẽ không chạy trốn được đâu đó.”
“Vâng ạ, chị cứ đi đi.”
Diệp Vân ngoan ngoãn ngồi xuống ở bậc thềm trước nhà, lúc này cả người của Liêu Ngữ Tịch run lên bần bật, gân cổ nổi xanh cả lên ánh mắt ngờ vực, siết chặt đôi bàn tay của mình từng bước đi lên cầu thang, trong lòng giống như có một linh cảm không lành, tuy nhiên cô vẫn dối lòng mình rằng đôi giày đó của cô trước đây cũng nên nhưng do cô đi lâu quá nên quên, bản thân lại cố gắng tạo ra một niềm tin tưởng dành cho anh, hy vọng suy nghĩ của cô là đúng.
Nhưng ngay lập tức tiếng động phát ra từ trong phòng của Triệu Chí Nhan làm cho cô như chết lặng, bên trong là tiếng rên rỉ của phụ nữ, hốc mắt của cô đỏ hoe nhưng cố gắng giữ lấy bình tĩnh, Triệu Chí Nhan không thể làm như vậy với cô, anh hứa sẽ đưa cô đi trốn mà.
Đứng trước cửa phòng, đôi bàn tay run rẩy của cô cầm lấy nắm cửa nhẹ đẩy vào, người bên trong vẫn chưa phát hiện ra sự xuất hiện của cô, ánh mắt ngập tràn sự tuyệt vọng, tiếng rên rỉ bên trong lại vang vọng lớn hơn kéo theo đó là những âm thanh hoan ái, cả người của cô lúc này cứng cứng đờ cả ra rồi, còn nghĩ tốt cho anh ta.
Cô không làm lớn chuyện, cô nép phía sau bức tường nghe cuộc hội thoại của cặp đôi đó.
“Anh... từ từ đã nghe em nói này!”
“Em nói đi!”
“Lỡ chị ta về đòi anh đưa đi thì anh tính làm sao?”
Triệu Chí Nhan dừng lại hành động của mình rồi bật cười.
“Thì trước sau gì về đó chẳng lên giường với tên kia, tới lúc đó anh sẽ nói là cô ta không giữ trong trắng của mình đợi anh nên có cớ để chia tay rồi.”
Tiếng cười vang lên khắp căn phòng khiến Liêu Ngữ Tịch tức giận hai mắt nổi lên hai ngọn lửa như muốn thiêu rụi nơi này. và cho đôi cẩu nam nữ đó một trận tơi tả, một bên là em gái một bên là bạn trai, họ lại cùng nhau phản bội cô, đôi bàn tay cô nắm lại thành quyền cố kiềm chế lửa giận để không xông vào bên trong bóp chết cặp đôi thâm độc đó.
“Vậy sau khi chia tay... anh có lấy em không? em đợi năm năm rồi đó.”
“Đương nhiên sẽ lấy em chẳng lẽ lấy cô ta sao? cưng à thương em nhất, còn cô ta mãi mãi chỉ là một con ngốc.”
“Chị ta đúng là vẫn ngu ngốc như năm nào.”
“Ngu ngốc lại còn xấu xí, nhìn thấy bộ đồ chị ta mặc cứ như mấy bà thím vậy.”
“Sao lúc đó gu anh mặn vậy?”
Đó là những lời mà hai người họ dùng để chế giễu cô.
Lúc này Liêu Ngữ Tịch không khống chế được lửa giận trong người của mình, thì ra trong năm năm qua cô chịu đựng sự tủi nhục trong căn ngục tù tăm tối, thì đôi tiện nhân này ở nhà gian díu với nhau âm thầm qua mặt của cô, cô lê bước chân nặng nề của mình rời khỏi căn phòng đó, cũng may cô không liều lĩnh bước vào, hiện tại cô sẽ không trực tiếp bắt gian nhưng cô sẽ tìm cách trả đũa cặp đôi tiện nhân đó.
Hàm răng của cô nghiến lại, tức giận đi trở xuống, cũng may Diệp Vân vẫn còn ngồi ở đó đợi mình, cô bước tới bế Diệp Vân lên rồi mạnh mẽ cất bước rời khỏi căn nhà dơ bẩn tanh tưởi sự kinh tởm đó, ánh mắt trở nên sắc lạnh khiến Diệp Vân có chút run sợ, cậu giữ lấy cổ của cô khẽ nói.
“Chị... chị sao vậy?”
“Diệp Vân, chúng ta về nhà thôi, có lẽ không thể chơi trò chạy trốn được rồi, nhưng chị sẽ chơi trò khác vui hơn.”
“Tuyệt quá, em cũng muốn chơi.”
“Được, lần sau sẽ đưa em đi chơi.”
Trong thâm tâm của Liêu Ngữ Tịch vạch lên kế hoạch trả thù, người mà cô tin tưởng nhất và yêu nhất lại lừa gạt bán đứng cô, so với Diệp Khuynh Xuyên thì đám người đó cũng không khác nhau là mấy, từng người từng người một phải trả giá cho những gì họ đã làm.
“Dám xem bà là con ngốc sao? lũ chết tiệt, đi chết hết đi!”