Liêu Ngữ Tịch quay lưng lại với anh, cả người co lại ôm lấy bụng, lúc này đột nhiên một bàn tay to lớn chạm vào vai của cô, Liêu Ngữ Tịch giật mình quay người lại.
“Gì vậy?”
“Uống cái này đi, sẽ đỡ đau hơn.”
Diệp Khuynh Xuyên đua ly đường đỏ cho cô, nhưng cô chần chừ nhìn ly nước trước mặt mình với ánh mắt hoài nghi, anh lại tốt bụng như vậy chẳng phải là định hạ độc cô đấy chứ? Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, anh liền đưa lên miệng mình uống trước một ngụm rồi đưa cho cô.
“Uống đi không có độc đâu mà lo, là dì Khả nấu đấy.”
Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng nhận lấy ly nước uống một hơi, thấy cô cũng đã uống hết nên anh cũng an tâm hơn, đặt chiếc ly lên bàn rồi lấy túi chườm đặt lên bụng của cô, hành động quan tâm tỉ mỉ từng chút đó lại đột nhiên khiến Liêu Ngữ Tịch cảm thấy cảm động nhất thời.
Anh nằm xuống bên cạnh rồi quay lưng lại với cô, dẫu bề ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy nhưng hành động vẫn rất ân cần dịu dàng với cô, Liêu Ngữ Tịch nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, trong đầu nhất thời lại dành cho anh hai từ “người tốt” nhưng rất nhanh sau đó liền rút lại suy nghĩ ấy, đúng là có túi chườm ấm nên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Nhưng cô vẫn không thể chợp mắt được, có vẻ như Diệp Khuynh Xuyên đã ngủ rồi, nên cô không động đậy làm phiền giấc ngủ của anh, túi chườm cũng đã nguội mà cô lại chẳng thể vào giấc cứ đà này cô phải thức tới sáng mất, cơn đau lại kéo đến, cô định ngồi dậy để đi lấy nước nóng cho vào túi chườm thì đột nhiên Diệp Khuynh Xuyên quay sang đưa tay vén bụng của cô lên, cô giật mình la toáng lên.
“A… này…anh làm gì vậy?”
Bàn tay ấm áp của anh nhẹ chạm vào da bụng của cô rồi di chuyển chậm chậm, anh vẫn nhắm chặt mắt nhưng tay vẫn xoa giúp cô, tình cảnh này cô không biết phải nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn để yên cho anh giúp mình, nhờ đôi bàn tay ấm áp ấy xoa đều mà cô cũng thấy thoải mái hơn, cơn buồn ngủ cũng cứ thế mà kéo đến, mi mắt trở nên nặng trĩu rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì phát hiện bàn tay của anh vẫn còn đặt trên bụng của mình, cơn đau cũng không còn nữa, thường thì ngày đầu cô rất đau, qua ngày thì liền trở lại bình thường, anh vẫn còn say giấc nồng, Liêu Ngữ Tịch nhân cơ hội đó lén nhìn trộm anh một lúc, hàng mi dài cong nhẹ cùng với hàng lông mày rậm uy nghiêm, khi ngủ trông anh thật sự rất dịu dàng và bình yên, cô dí mặt lại gần nhìn một cách chăm chú, nhưng chưa gì đôi mắt của anh đã bật mở, giây phút ấy mắt cũng chạm nhau làm cho cô giật mình lùi về phía sau nhưng lại bị mất đà.
“Cần thận.”
Diệp Khuynh Xuyên đưa tay ra kéo cô lại cũng may là anh nhanh tay nếu không thì cô đã ngã lăn xuống giường rồi, do cú vừa rồi nên cô cũng dán chặt lên người của anh hơn, khoảng cách ngày một gần nhau đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Liêu Ngữ Tịch cứng đờ cả người có chút lúng túng, gương mặt của anh cũng ngày một tiến lại gần khi đôi môi của anh sắp chạm vào môi của cô thì Liêu Ngữ Tịch cũng bừng tỉnh khỏi suy nghĩ mà đẩy anh ra, cô ngồi ngay ngắn lại vén tóc lên, hai má cũng bắt đầu ửng đỏ.
“Hôm qua… cám… cám ơn rất nhiều.”
Diệp khuynh Xuyên phì cười vì hành động không biết kiểm soát vừa rồi của mình, anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đang quay lưng lại với mình, ánh mắt trìu mến và dịu dàng hơn.
“Đã bớt đau chưa?”
“Hết rồi.”
“Lần nào tới chu kỳ cũng đau như vậy ư?”
Liêu Ngữ Tịch gật đầu nhỏ giọng.
“Nhưng qua ngày đầu là sẽ hết, tôi chịu đựng bao năm qua cũng quen rồi chẳng có gì to tát cả.”
“Cô mạnh mẽ thật đấy.”
“Đâu phải riêng tôi, những cô gái trên đời này cũng mạnh mẽ mà, vì không ai có thể giúp mình được cả nên tỏ ra yếu đuối để làm gì.”
Càng nghĩ anh lại càng thấy có lỗi, cũng tại bản thân mình đẩy cô vào nơi đáng sợ để từ một cô gái yếu đuối lại được mài dũa thành cô gái mạnh mẽ che giấu cảm xúc giỏi như vậy.
“Xin lỗi.”
Câu nói xin lỗi phát ra từ miệng của anh rất nhỏ nhưng Liêu Ngữ Tịch đã nghe được, nhưng cô không nói gì mà đứng dậy rời khỏi phòng.Để lại Diệp Khuynh Xuyên chìm trong suy nghĩ của mình, anh cũng nhận ra được nghiệp báo cuối cùng cũng đến rồi, anh lại có tình cảm với cô, điều này chính là điểm yếu khiến anh trở nên yếu đuối đi, anh không nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại yêu cô như vậy, tình cảm thì ngày một thêm không thể nào ít đi được, muốn từ bỏ cũng là điều khó khăn.
“Những gì mày bị đều đáng cả mà, đây là nghiệp mà mày gây ra phải tự chuốc ấy chứ?”
Giây phút anh đắm chìm vào suy nghĩ thì tiếng thông báo của tin nhắn điện thoại vang lên, anh chậm rãi tìm chiếc điện thoại kiểm tra thì đập vào mắt anh là dòng tin nhắn của người đó, mất tích bao nhiêu năm cuối cùng anh ta cũng sắp quay trở lại rồi.
[Thiếu gia, là tôi đây, Thập Nhất đây, tôi đang chuẩn bị để về nước, cỡ hai tuần nữa tôi sẽ sớm đến gặp thiếu gia sớm thôi.]
Nhận được tin nhắn ấy, đôi bàn tay anh trở nên nới lỏng chiếc điện thoại rồi rơi hỏng xuống giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, điều mà anh đang nghĩ lúc này chính là Diệp Vân, ngày này sớm muộn cũng đến nhưng anh không nghĩ nó đến sớm như thế, Diệp Vân sẽ ra sao đây? anh giấu thân phận của cậu bao lâu nay chưa dám nói ra, liệu cậu có chấp nhận chuyện này hay không?