• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau Liêu Ngữ Tịch cũng được xuất viện, trong khoảng thời gian cô còn ở bệnh viện thì ngày nào cũng đối mặt với Diệp Khuynh Xuyên, anh vẫn vậy vẫn dịu dàng và ân cần với cô, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn để anh chăm sóc cho mình từng li từng tí.

Hôm nay anh đã nhanh chóng xử lý xong thủ tục xuất viện cho cô, anh đi trước mang vác mấy cái vali quần áo và vật dụng của cô ra xe, còn cô thì bước đi có phần chậm rãi, gương mặt cúi xuống chầm chậm chìm trong không gian riêng của mình, cho đến khi va phải tấm lưng của ai đó, cô mới tỉnh táo lại cúi đầu liên tục xin lỗi.

“Tôi xin lỗi.”

“Sao vậy?”

Diệp Khuynh Xuyên quay đầu lại nhìn cô, cô nghe giọng nói của anh liền trở lại trạng thái ban đầu, cô chỉ khẽ lắc đầu rồi lên xe cùng anh. Diệp Khuynh Xuyên nhướng người sang giúp cô đeo thắt dây an toàn, cô cứng đờ ra như khúc củi, đến tận bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận được sự việc này, cô còn dự định sẽ rời đi sau khi mọi thứ kết thúc nhưng tại sao? mọi thứ đến với cô quá bất ngờ.

“Em có muốn ăn gì không? hay là có muốn đi đổi gió đâu đó không, tôi sẽ sắp xếp để đưa em đi.”

“Không cần đâu, dù gì thì… hợp đồng cũng sắp kết thúc, tôi…phải rời đi.”

Không khí trở nên trùng xuống hẳn, không gian cũng trở nên yên lặng đến ngột ngạt, Diệp Khuynh Xuyên mím chặt môi nhìn về xa xăm phía trước, giống như đang kiềm nén một điều gì đó trong lòng, anh còn đang nuôi hi vọng trong lòng nhưng anh phải chấp nhận sự việc này xảy ra.

“Tôi biết, trong quá khứ tôi đã gây ra tổn thương lớn cho em, tôi…vẫn đang cố gắng để chữa lành tổn thương mà bản thân đã gây ra cho em năm đó, em…có thể cho tôi cơ hội được không?”



Liêu Ngữ Tịch quay sang với đôi mắt đỏ hoe, cô không thể kiềm chế được những giọt nước mắt của mình, cô như muốn gào lên nói ra hết bao nhiêu uất ức trong lòng của mình, giọng nói nghẹn ngào.

“Diệp Khuynh Xuyên, anh nghĩ chỉ cần nói yêu tôi là có thể chữa lành tổn thương năm năm tôi chịu đựng sao? đơn giản như vậy à, những gì tôi chịu đựng nó lớn lắm, bản thân anh có bù đắp cả đời này cũng chẳng thể khiến tôi quên đi chuyện đó đâu.”

Chiếc xe của anh dừng lại, anh quay sang nắm lấy bàn tay của cô rồi đặt tay của cô lên ngực của mình, đôi mắt của anh ánh lên tia hi vọng có chút đỏ lên, anh cũng không nghĩ mình lại mau nước mắt đến như vậy.

“Tịch…dù có thế nào tôi cũng muốn được chữa lành những gì em đã chịu đựng, em không thử làm sao biết được chứ?”

Cô hất mạnh tay của anh ra kiên định nói.

“Anh nói muốn tôi trả thù đúng không? vậy thì tôi sẽ dùng cái tình cảm này trả thù anh, khiến anh yêu tôi đến chết đi sống lại, tôi…sẽ không bao giờ yêu anh, và chấp nhận anh.”

Nói dứt lời, Liêu Ngữ Tịch liền mở cửa xe nhưng anh biết trước được điều đó nên đã khóa chặt cửa lại để không thể mở được, Liêu Ngữ Tịch liên tục đập mạnh vào cánh cửa.

“Mở cửa cho tôi!”

“Em lại định làm càng gì nữa đây? chúng ta về nhà có được không?”

Anh dùng tông giọng trầm ấm dịu dàng nhất có thể chỉ mong cô có thể đồng ý trở về.

“Tôi và anh không còn nợ nhau nữa, tôi cũng đã trả nợ cho anh bằng cái mạng này, còn chuyện truy cứu tôi không muốn nhắc đến nữa, để tôi đi đi, tôi và anh không ai nợ ai nữa.”

“Còn…Diệp Vân…”

Anh định mang Diệp Vân ra để làm con cờ níu giữ cô nhưng ngay lập tức cô quát lớn.

“Diệp Vân? đến bây giờ anh vẫn còn mang thằng bé ra uy hiếp tôi sao,tôi không quan tâm nữa, tại sao tôi phải chịu đựng? Tại sao?”



“Chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi, mong em…đừng đi.”

“Rời đi chính là sự trả thù duy nhất mà tôi có thể làm, để tôi đi đi!”

Diệp Khuynh Xuyên biết rằng bản thân không thể nói chuyện với cô một cách đàng hoàng được nữa, anh liền thay đổi ánh mắt sau đó cầm chặt vô lăng bắt đầu đạp ga nhanh hơn, anh không quan tâm Liêu Ngữ Tịch nói gì hay làm gì, vẫn tập trung lái xe mà không để tâm đến cô, cho đến khi về tới nhà, anh một tay mang cô vào trong, cô chỉ biết kêu la vùng vẫy mắng chửi anh.

“Thả tôi xuống!”

“Tên chó Diệp Khuynh Xuyên nhà anh, mau thả tôi xuống!”

“Tên điên anh có nghe không hả?”

Anh mang cô thẳng về phòng, nhanh chóng khóa trái cửa rồi quăng cô xuống giường, Liêu Ngữ Tịch ngồi bật dậy thì bị anh kiềm tay xuống giường không thể nhúc nhích được, vẻ mặt của anh vô cùng thống khổ, anh làm điều này cũng không hề vui sướng chút nào, anh chỉ mong muốn có thể giữ cô ở lại bên cạnh mình mà thôi.

“Diệp Khuynh Xuyên, anh khôn hồn mà thả tôi đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Anh lấy giấy tờ ra quăng mạnh xuống giường đau đớn nói.

“Nhìn đi, giấy tờ ở đây, còn muốn chạy đi đâu hả?”

Cô không tin rằng mình lại bị anh lừa một lần nữa, Diệp Khuynh Xuyên đúng là một con cáo già, anh biết trước ngày này sẽ xảy ra, lần ký hợp đồng gần đây anh đã cố tình chơi mánh khóe khiến cô không đọc được, bây giờ thì nó lại rõ ràng trước mắt, là thời hạn vĩnh cửu, cô đúng là điên mới đi ký hợp đồng với tên cáo già như anh.

“Gì…gì chứ? Anh lại chơi tôi, tên xấu xa!”

Cô đưa tay đấm mạnh vào ngực của anh khóc lớn, Diệp Khuynh Xuyên đưa đôi mắt vô hồn nhìn cô rồi nhẹ cúi đầu gục xuống như muốn tìm điểm tựa.



“Tịch, tôi nói chuyện rất đàng hoàng với em, nên mong em đừng khiến tôi thành người xấu.”

“Năm lần bảy lượt, anh đều có kế hoạch của mình, tôi chẳng qua chỉ là con cờ ngu ngốc để anh điều khiển mà thôi.”

“Trong ba ngày, hãy ở lại với tôi trong ba ngày thôi…”

Anh nói với chất giọng nhỏ dần, như cầu xin ân huệ của cô, Liêu Ngữ Tịch không biết anh lại muốn bày trò gì tiếp theo.

“Anh lại muốn gì đây hả?”

“Ở bên tôi, ba ngày, tôi sẽ trả tự do cho em.”

“Làm sao có thể tin anh đây hả?”

“Tôi nói được làm được, em không tin thì thôi.”

Diệp Khuynh Xuyên nhẹ nhàng buông cô ra, anh tựa lưng vào thành giường nhìn vẻ mặt của anh như vậy cô cũng có chút mềm lòng, anh lại dễ dàng để cô đi như vậy sao? không chừng lại bày thêm mánh khóe gì đó, cô lại càng có ác cảm với anh hơn, bởi vì anh là một tên xấu xa với nhiều trò mưu mẹo, mà cô chỉ là con cá nằm trên thớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK