• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Liêu Ngữ Tịch cũng đã nấu nướng xong, dọn ra để chuẩn bị dâng lên để cúng cho ông Diệp, nhìn tấm ảnh của ông mà lòng của cô quặn thắt, bất giác đôi mắt của cô lại đỏ lên cố kìm nén những giọt nước mắt bi thương, ngay từ khi nhận tin ông mất thì cả thế giới của cô như sụp đổ, cô dường như chìm vào bóng tối không còn chút ánh sáng nào.

Trong lúc cô chuẩn bị thì phía trên phòng, Diệp Khuynh Xuyên vẫn trêu đùa với Liêu Tuệ Hân nhưng không có ý tiến quá xa. Anh đưa tay kéo cô ngồi xuống giường rồi trầm ấm nói.

“Nghỉ ngơi đi, anh xuống phụ chị của em, lúc nãy chỉ nói đùa thôi mong em vợ đừng để tâm quá nhé.”

Anh nói xong thì cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, khi Diệp Khuynh Xuyên rời đi trong phòng chỉ còn lại Liêu Tuệ Hân cô ta bắt chéo chân của mình rồi lấy điện thoại ra lướt một cách nhàm chán, hiện tại vẫn chưa tìm được công việc nào phù hợp với bản thân lại chẳng có cặp kè được một anh đại gia nào đây quả là điều mà cô không thể ngờ tới, suốt ngày chỉ ăn không ngồi rồi thế này, trong khi đó thì Liêu Ngữ Tịch lại đột nhiên trở thành thiếu phu nhân sống trong sự sung sướng lại có chồng đẹp trai dịu dàng, cô ta suy nghĩ một lúc rồi rối ren đầu óc.

“Anh ta ít nhiều gì cũng phải động lòng chứ nhỉ?”

“Ánh mắt vừa rồi chẳng phải đang bị chìm trong sự câu dẫn của mình đó sao?”

Nhẹ hất tóc sang một bên, Liêu Tuệ Hân liền mỉm cười đầy tâm cơ, đi tới thay bộ trang phục khác, có phần kín đáo hơn dẹp bỏ diện mạo quyến rũ vừa rồi giống như trở thành một người khác, để cho Diệp Khuynh Xuyên thấy rõ cô là một người con gái thuần khiết trong sáng.

Bước xuống nhà, Diệp Khuynh Xuyên lại trở về bộ dạng của một người đàn ông của gia đình chăm sóc và dịu dàng với Liêu Ngữ Tịch, anh bước tới ôm lấy cô từ phía sau, tuy nhiên hành động này của anh lại khiến cô cảm thấy kinh tởm, cô dường như không tin vào những người đàn ông trên đời này nữa, ngoại trừ ba của cô ra thì chẳng có tên đàn ông nào khác yêu thương cô thật lòng, vả lại cô cũng chẳng mong cầu gì ở tên kẻ thù không đợi trời chung này, tuy nhiên cô cảm thấy có chút thất vọng.



Cô quá kì vọng vào anh, bởi cô nghĩ mặc dù họ đối nghịch nhau nhưng ít ra anh vẫn hướng về phía cô phần nào, vậy mà anh lại dễ dàng bị đứa em gái của cô câu dẫn như vậy, Liêu Ngữ Tịch chốt lại một câu rằng tự bản thân giải quyết mọi chuyện không cần có sự giúp đỡ của anh, biết đâu một ngày nào đó kế hoạch trả thù sắp thành công lại bị chính anh là người lật đổ mình.

Đến lúc đó không chỉ không trả thù được mà cô còn bị mất cả niềm tin vì đã đặt vào sai người.

“Buông ra đi, không có họ ở đây không cần diễn!”

Cô mạnh mẽ kéo phăng bàn tay của anh ra rồi đi tới bàn trang trí lại mọi thứ, Diệp Khuynh Xuyên thấy cô có vẻ khó hiểu nên anh cũng không mấy quan tâm vì tính tình của cô thất thường, trở về bản tính của mình khi không có hai mẹ con của họ cũng là điều không sai.

“Dù biết không có nhưng cô cũng đề phòng chứ?”

“Đợi khi về tôi có một chuyện muốn nói với anh.”

Vẻ mặt của cô có vẻ nghiêm trọng, anh cũng không biết rằng cô lịa đang tính giở trò gì tiếp theo.

Bàn ăn lúc này cũng đầy đủ bốn người, Liêu Tuệ Hân thay quần áo xong nên trông cũng tươm tất hơn hẳn, cô ngồi bên cạnh bà Liêu đối diện với Diệp Khuynh Xuyên, vẻ mặt ngượng ngùng chỉ cúi đầu như một đứa con gái mới lớn vừa trải qua cảm xúc yêu đương lần đầu vậy, nhìn hành động thất thường của cô, Liêu Ngữ Tịch bật cười trong lòng.

Bà Liêu thấy khung cảnh có vẻ yên lặng nên liền cất giọng.

“Ngữ Tịch, con có biết việc làm nào ổn không giới thiệu cho em của con đi, con bé cũng 22 tuổi rồi mà chưa tìm được công việc phù hợp nữa.”

Cô đặt bát cơm xuống mỉm cười nhẹ.

“Con cũng đang định nói, Tuệ Hân à sẵn đây có chồng chị, chị cũng định nhờ anh ấy tìm trong công ty giúp em một công việc, với lại… tìm cho em một chỗ dựa không biết em có muốn không?”



Nghe vậy Liêu Tuệ Hân liền phản ứng mạnh mẽ, ánh mắt có chút cảm kích nhưng ánh mắt đó lại hướng về phía Diệp Khuynh Xuyên, anh cũng không biết cô có ý định đó từ khi nào nên cũng ậm ừ rồi đảo mắt nhìn sang cô, bàn tay nhẹ nhàng kéo vạt áo của cô để ra hiệu.

“Anh thấy có ổn không?”

Cô mỉm cười quay sang nhìn anh, Diệp Khuynh Xuyên thật khó xử vì một người như Liêu Tuệ Hân anh không muốn để cô bước vào công ty của mình chút nào, vì anh có mắt nhìn người rất tốt cô ta lại chẳng phải người tốt lành gì, anh cũng không biết Liêu Ngữ Tịch từ bao giờ lại tự ý lên tiếng sắp đặt như vậy.

“Được, nhưng mà anh muốn kiểm tra năng lực của em vợ, vào được công ty của anh cần đủ rất nhiều tố chất, dẫu là em vợ hay nói chung vợ của anh cũng khó mà được vào.”

“Anh không thử thì sao biết được năng lực của em ấy chứ?”

“Nếu như em đã lên tiếng, anh sẽ cố gắng.”

Diệp Khuynh Xuyên nâng tay của cô lên nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dành cho cô rất đỗi ngọt ngào, nhìn hành động sến súa ấy lại khiến Liêu Tuệ Hân tức điên lên muốn bằng mọi giá phá hoại hạnh phúc của Liêu Ngữ Tịch bằng mọi cách.

“Em sẽ không làm anh thất vọng đâu cả chị cũng vậy, em sẽ cố gắng để được tuyển vào công ty.”

Cô nâng ly rượu lên trước mặt Liêu Tuệ Hân.

“Uống với chị một ly đi!”

Liêu Tuệ Hân nâng ly rượu lên nhẹ cụng vào ly của Liêu Ngữ Tịch, ánh mắt của cả hai như lóe lên một ngọn lửa đối đầu với nhau.



“Thật ra chị cũng tìm được một chỗ rất tốt cho em, nếu như không chê chị sẽ sắp xếp cho em đi xem mắt có được không?”

“Chị tốt với em quá, em rất biết ơn chị.”

Ngoài mặt người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là chị em thương nhau nhưng người trong cuộc mới hiểu những câu nói ấy như một lời tuyên chiến sắp tới của nhau, Liêu Ngữ Tịch không muốn bà Liêu trả giá bằng mạng sống hay gì cả, cô muốn cho bà ta thấy được sự kỳ vọng của bà ta chính là Liêu Tuệ Hân bị thảm bại nặng nề dưới tay của cô như thế nào, bà ta yêu thương Liêu Tuệ Hân hơn bất kỳ thứ gì trên đời này, có thể đánh đổi tài sản bà ta đang có để có thể đối lấy Liêu Tuệ Hân, nếu như biến Liêu Tuệ Hân nằm trong lòng bàn tay của mình cũng là một cách trả thù nhẹ nhàng nhất mà cô dành cho mẹ con của bà ta.

“Chị chỉ có em là em gái thôi, chị không thương em thì thương ai đây?”

Liêu Tuệ Hân đột ngột đứng dậy lấy đồ ăn đặt vào bát của Liêu Ngữ Tịch.

“Chị, hôm nay chị ngủ với em được không? lâu rồi chị em mình không ngủ cùng nhau.”

“Được, chị cũng muốn ôn lại kỷ niệm của chị em mình lúc nhỏ lắm.”

Diệp Khuynh Xuyên thấy được nguồn sát khí nặng nề ở phía bên cạnh cả phía đối diện mình, trong lòng lại bật cười, chị chị em em là đây sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK