• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Liêu Ngữ Tịch dậy rất sớm cô vươn vai đi dọc qua hành lang để đi xuống nhà hít thở không khí thì đột nhiên một bàn tay đưa ra kéo cô lại về phía sau, do mất đà nên Liêu Ngữ Tịch hoàn toàn ngã vào lòng của người đó, cô liền nhận ra mùi hương quen thuộc của ai đó, anh cất giọng tươi tỉnh.

“Chào buổi sáng, vợ yêu.”

Cô có vẻ như không mấy vui vẻ liền đẩy anh ra lùi về phía sau, gương mặt chẳng có chút mùa xuân gì cả, đáng lẽ ra cô sẽ rất vui vẻ nhưng khi nhìn thấy anh thì mọi thứ đều trở nên trùng xuống, quả nhiên gương mặt đáng ghét ấy nếu kết hợp với Liêu Tuệ Hân chắc chắn sẽ là một cặp xứng đôi vừa lứa.

“Đừng gọi như vậy nghe tởm quá.”

“Chẳng qua không ngủ với vợ một đêm nên cảm thấy không tốt muốn nạp năng lượng chút mà.”

Liêu Ngữ Tịch đưa tay phủi quần áo của mình rồi lặng lẽ bước xuống nhà, hành lý cũng đã chuẩn bị xong, cô muốn nhanh chóng đi đến chỗ của Tố Hảo để tìm cô ấy,Diệp Khuynh Xuyên nhìn thấy sự xa cách lạnh lùng của cô trong lòng cũng có chút khó chịu, anh cũng không hiểu vì sao cô lại trở nên như vậy, đêm qua anh đã cố diễn để cô có thể quay những gì mà mình muốn, anh không nghĩ cô sẽ ghen đâu mà chắc chắn là một vấn đề nào đó.

“Chuẩn bị đi, tôi cần phải đến thăm bạn của mình, còn anh bận gì cứ đi giải quyết,tối nay gặp nhau ở nhà tôi có chuyện nói với anh.”



Đột nhiên lại trở nên căng thẳng như vậy, Diệp Khuynh Xuyên cũng chẳng còn năng lượng để đùa giỡn với cô nữa, Liêu Tuệ Hân cũng đã dậy, đôi mắt gấu trúc vì mất ngủ đêm qua cứ mãi suy nghĩ về cách có được người đàn ông xuất chúng như Diệp Khuynh Xuyên, nhìn thấy anh đang đứng dưới nhà lại còn nở nụ cười vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

“Em vợ, chào buổi sáng.”

Liêu Tuệ Hân nhíu mày bắt đầu chìm trong suy nghĩ, ngầm phân tích đánh giá con người của anh.

“Chào anh rể buổi sáng tốt lành.”

Cô chào lại một câu cho có lệ rồi đi tới chỗ Liêu Ngữ Tịch.

“Chị, có tin gì về thử việc cho em hay sớm nhé.”

“Yên tâm, chị sẽ báo trước mà, thôi chị và anh rể về nhé.”

Bà Liêu đi tới mang hộp bánh đưa cho Liêu Ngữ Tịch.

“Bánh này con mang về ăn nhé, sáng dì đã làm đó.”

“Con cám ơn dì, con về đây.”

Diệp Khuynh Xuyên ôm lấy eo của cô cúi đầu chào bà Liêu vẫn không quên nháy mắt với Liêu Tuệ Hân, đến khi họ ra xe rời đi lúc này bà Liêu mới nhìn bộ dạng sơ xác của cô rồi hoảng loạn.



“Sao vậy? hôm qua nó có làm gì con không mà mắt con thâm quầng cả rồi, ngủ không được à?”

“Không có, chỉ là không ngủ được thôi, con về phòng ngủ tiếp đây.”

Trên đường về nhà, Liêu Ngữ Tịch không nói năng câu nào, anh nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút tò mò.

“Sao hôm nay mặt mày khó chịu vậy, ngủ chung với em gái ruột không vui à?”

“Không có, tôi sẵn đây muốn nói chuyện với anh luôn.”

“Cô cứ nói.”

Liêu Ngữ Tịch liền đi thẳng vào vấn đề chính của mình nghiêm túc nói.

“Chuyện hợp tác giữa tôi và anh, tôi nghĩ có lẽ đến lúc dừng lại, tôi muốn ly hôn.”

Anh nghe rất rõ hai từ ly hôn từ chính miệng của cô thì có hơi ngạc nhiên, cô lại đường đột đòi ly hôn như vậy cũng là điều khiến anh khó hiểu.

“Sao lại ly hôn, tôi biết là cô ghét tôi nhưng chúng ta vẫn còn đang hợp tác mà nhỉ, cô thấy tôi không làm tốt chỗ nào sao?”

“Việc hợp tác chỉ bằng nước bọt mà thôi, chẳng có giấy tờ nào chứng minh chuyện tôi và anh hợp tác, anh là kẻ thù trước mắt của tôi, anh từng hãm hại tôi một lần nếu như anh lại một lần nữa hại tôi thì sao? tôi sao phải hợp tác với trái bom nổ chậm như anh?”

“À, hóa ra cô lo sợ điều đó, không sao vậy thì về làm lại bản hợp đồng là được chứ gì.”

Liêu Ngữ Tịch nói lớn.

“Anh có hiểu không hả, tóm lại tôi không muốn cuộc sống của mình ở bên cạnh anh, dù anh không phòng bị tôi nhưng tôi lúc nào cũng phòng bị lo sợ, tôi có quá nhiều kẻ thù xung quanh, tôi suýt nữa quên mất chuyện anh là kẻ thù của tôi, mối nguy hiểm bên cạnh làm sao tôi có thể yên lòng chứ?”

“Thế tôi giúp cô trả thù đám người đó, một mình cô không thể làm lại chúng đâu.”

“Không cần, chuyện của tôi thì tôi sẽ tự giải quyết, để tôi ở trước bệnh viện kia đi lát tôi sẽ tự về.”

Chiếc xe dừng lại, Liêu Ngữ Tịch mạnh mẽ đóng cửa xe rồi dong dải đi vào bên trong bệnh viện, anh lại trầm tư suy nghĩ về câu nói vừa rồi của cô, anh vẫn còn một gánh nặng đó là ba của anh và cả Diệp Vân, cả hai người họ đều rất yêu thương cô liệu chuyện họ ly hôn sẽ khiến họ buồn đến thế nào nhất là Diệp Vân, từ ngày có cô thì Diệp Vân anh cảm thấy không còn lo lắng nữa tâm trạng cũng thoải mái hơn, cậu và anh cũng đã giải quyết những hiểu lầm trước đây, cô quả là có công rất lớn nhưng lại đột ngột muốn rời đi như vậy chỉ vì đơn giản cô ghét anh thôi sao?

“Cô sợ tôi đến vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK